
ậy, hất tung cả chiếc chăn ấm áp đang trùm lấy hết cả người. Nó cảm thấy hình như có cái gì đó rất đau mà nó không thể định dạng được. Nhìn xuống dưới bắp chân trái cái vết thương mới hôm qua của nó đang rỉ máu. Lớp băng trắng quấn quanh đã nới lỏng ra nhìn chẳng đẹp mắt chút nào (=> phản ứng phụ của vụ đạp chăn ra. hehe)
-Cậu sao thê! mở cửa…
Cốc cốc…
tiếng đập cửa dồn giập làm nó giật thot tim, bước xuông giường lê tới cửa phòng định vặn chốt mở cửa thỉ trong đầu nó loé lên tiếng nói:” cậu ta sẽ biết vụ mày bị thương”. Nó hơi khựng tay lại.
-Tớ không sao! cậu đi xuông trước đi. Tớ xuông bây giờ!
-sắp muộn học rồi đấy!
-ừm!
Thấy bên ngoài cửa không có động tĩnh gì nữa nó mới chạy nhanh vào phòng tắm bên cạnh, làm qua loa vệ sinh rồi nắm lấy quai đeo của chiếc balo đạt ở đầu giường, chạy nhanh xuống nhà giưới.
Vừa với tay lấy chiếc chiếc tạp dề treo bên góc quày bar nó vừa suy nghĩ:”chắc cậu ấy sẽ giận lắm”.
-Ê! cậu làm gì vậy?
-nấu bữa sáng.Đợi tớ một chút.
-Tới đây.
Nó vừa bước tới chiếc bàn ăn đặt ở phía cửa kính thông ra vườn sau thì mắt mở to, miệng há hóc.
-Làm gì vậy! ngồi xuống đi.
Nó kéo chiếc ghế trước mặt ngồi xuống. Trước mắt nó trên bàn ăn các món khác nhau bày la liệt: Phở bò, bún ốc, bánh canh, ốp lết…Làm nó chống cả mặt. Chỉ có hai người mà làm gì nhiều món vậy.
-Gì đây?
-đồ ăn! cậu ngốc thật.
Mặt nó vẫn tĩnh bơ nhìn vào những đồ trên bàn phớt lờ cái vẻ chế diễu của Phi.
-Không! Vụ gì đây?
-Ăn sáng!
Nó trợn to đôi mắt nhìn phi vẻ nhìn người hành tinh khác rơi xuống. Nó lặp lại.
-Ăn sáng á?
-Ừm! ăn nhanh đi muộn học rồi đấy!
-Nhưng cậu mua nhiều thế! định làm trại tị nạn à!
-không! ở đó chỉ bán vậy thôi.
-Chỉ bán vậy thôi sao! một quán á…???
-ừm …ừm chỉ có…vậy thôi._Giộng Phi ấp úng ra vẻ khẳn định. Làm nó không tin
-Sáng cậu giậy sao không gọi tớ giậy?
-Tại tớ muốn thoát một ngày khỏi tay nghề nấu ăn của cậu. Ăn vào đau bụng chết đi được.
-Cậu nói gì…
-…
-vậy lần sau tớ không nấu cơm nữa cậu tự ra ngoài mà ăn đi. _Nó “hừ” một tiếng rõ to rồi khoanh tay quay đầu đi hướng khác vẻ mặt hơi dỗi.
-thôi mà! tớ dỡn!
-Thật không?
-thật! ăn đi. muộn học rồi.
****************************************************
Chỉ vì cái vết thương nơi bắp chân vừa rồi mà nó đã nghỉ làm được một thời gian kha dài. Không được đi làm nó đã bức rức lám rồi thế mà ở nhà còn bị Phi làm cho suýt chút nữa tức chết. Cậu ta cứ hay dành làm với nó mấy việt lặt vặt như :tưới cây, hay xách đồ đi chợ. Nhiều lúc nó có **** cậu thì cậu lại bảo do thích. Nên từ đó nó để mặc luôn. cái gì cậu ta thích thì đó hồng cậu ấy dừng lại, chỉ có nước đến khi chán rồi thì lại thôi.
Nó đang ngồi trên chiếc sôfa ngoài phòng khách vẻ hậm hực. Nó nhất quyết dành tưới cây , cố gắng đấu tranh đến cùng cuối cùng nó thua thế là phải vào ngồi ở đây. Chiều sáng nay nó có gặp Duy, nói với cậu là chiều nay nó sẽ đi làm và cậu hẹn nó đứng ở chỗ cũ. Nó nở miệng cười nhưng lại nhớ tới vết sẹo đã lành miệng. tuy không dài lắm nhưng nhìn vào có thể thấy rõ. Thật là.
“Anh hát cho em mùa hè yêu tương, và anh hát cho em khe khẽ dịu dàng”
Nó đút tay vào túi quần lôi ra chiếc điện thoạ màu trắng có gián hình hoa Oải hương. Trên màng hình di động hiện lên tên của Bác Tâm. Hôm trước nó vừa nói chuyện với mẹ nó, mẹ nó bảo bác sẽ nói bố nó tiến triển rất tôt. Bây giờ chỉ cần bình phục.
-Dạ! cháu chào bác! có chuyện gì ạ?
-…
-Dạ! bố cháu…sao..
-…
-Nhưng hôm trước, mẹ chau…
-…
-…
“Bộp” _Chiếc điện thoại rớt từ trên tay nó xuống.
Cả người nó đỏ ập xuống sàn nhà, sao lúc này nó cảm thấy sàn nhà lạnh quá. Nó dường như đang đứng trên không trung, nếu rơi xuông nó xe tan xác mất, có ai giúp nó không. “Bố nó đang trong cơn nguy kịch”…
Hai tay nó rũ xuống, ánh mắt như người mất hồn nhìn vào khoản không nào đó vô hình. Hai giọt nước mắt chực trào ra được nó kìm lại.Nó không cho phép bản thân yêu đuối…Nó nức nhẹ, Rồi lớn dần…Có vong tay ôm lấy nó, Và nó để cho mọi cảm xúc của mình tuôn trào trong lòng người đo. Nó dụi đầu nhè nhẹ vào ngực của ngừơi con trai đó, như một cô mèo nhỏ.
Đến khi nó chợt nhận ra thì đã thấy mình ngồi vào chiếc ôtô dang thể thao màu xanh dương quen thuộc của Phi. Nó nhìn người con trai đang tập trung lái xe bên cạnh mình. Nó biết nó sẽ về quê một chuyến.
Làn gío nhỏ mơn trớn khắp mặt nó, làm cho giọt nước mắt cònđộng trên mí mắt lúc nãy cũng khô đi lúc nào.
Đôi mắt nó sáo hoảnh nhìn vào khoản không bao la vô tận trên con đường quốc lộ như muốn hỏi. bao giờ mới thấy chân trời.
-Bác sẽ không sao!!!
-…
-Nhất định là như vậy
-Cậu…
-…_nó nhìn Phi, ánh mắt cậu pha một net buồn mà nó không sao hiểu nổi. không giông với thường ngày cho lắm. Cậu rất khác trước.
-cậu thật hạnh phúc.
Nó mở to đôi mắt trừng trừng nhìn Phi vẻ khó hiểu.
-Cậu có một gia đình. Để khóc! để về…
-…
Câu nói của Phi phản phách trong gió làm se thắt tim người đối diện. Nó đau. Ánh mắt cậu buồn buuồn và nụ cười hết sức gượng gạo cậu nói tiếp như đang đâm thêm một đoàn chí mạng vào người khác.
-Cậu định nói ông ấy à…ý tớ nói là gia đìn