
quyết định kết hôn mà đã kết hôn rồi.” Trình Lục Dương chỉnh lại từ cho cô, vẫn dừng mắt trên trang giấy: “bà Trình, xin xốc lại mười hai vạn tinh thần, luôn luôn nhớ rõ bản thân mình đã là phụ nữ có chồng, duy trì tính tự giác.”
“… Em đâu hề không có tính tự giác chứ?”
“Anh thừa nhận trong ba chỗ ngồi bên phải, anh chàng ngồi gần hành lang trông còn đỡ, thế nhưng thân là phụ nữ có chồng, chồng phải đau xót nhắc nhở vợ, xin chú ý tới ánh mắt, tự giác tập trung ánh mắt ở người chồng tuấn tú đẹp trai, ngọc thụ lâm phong của em, không thì chồng mà ghen thì kết cục của em sẽ vô cùng thê thảm.”
“…”
Có Trình tiên sinh làm bạn, chuyến bay quốc tế dài dăng dẳng này cũng sẽ trở nên rất thú vị.
***
Ánh nắng tháng năm nóng bức mà tự nhiên, chiếu rọi xuống hòn đảo nhỏ của Địa Trung Hải yên bình thanh tĩnh.
Trời xanh lam, biển xanh lam, mái nhà hình vòm Địa Trung Hải cũng màu xanh lam, bức tường trắng toát lấp lánh chói chang dưới ánh sáng mặt trời.
Tần Chân đeo kính râm và đội mũ che nắng, trong gió biển mằn mặn ẩm ướt ôm lấy bầu không khí và ánh nắng Santorini.(*)
[(*) Santorini: một hòn đảo ở miền nam biển Aegea, nằm cách 200 km về phía đông nam của Hy Lạp, thuộc vùng Nam Âu trên Địa Trung Hải.
Hình ảnh nóc nhà Santorini:
Link :https://www.facebook.com/photo.php?fbid=400151203516455&set=a.400151286849780.1073741830.100005647358968&type=1&theater'>
Trong căn nhà màu trắng leo đầy hoa màu tím nhạt, cô và Trình Lục Dương hoàn thành hành trình trăng mật của họ, có lẽ nói chính xác hơn, đó coi như lễ cưới của riêng hai người.
Đến ủy ban đăng ký chẳng qua là hình thức pháp luật, Trình tiên sinh không có bạn bè, Tần Chân không có họ hàng gì mấy, hai nhà cùng ăn bữa cơm, đó coi như tiệc cưới đơn giản rồi.
Trình Lục Dương từng hỏi cô: “Anh không thích tiệc rượu náo nhiệt, em có thấy thiệt thòi không?”
Tần Chân liếc xéo anh: “Cảm thấy em chịu thiệt thòi thì sau này chăm sóc em cho đoàng hoàng, đừng động một tí là bắt nạt em!”
“Chăm sóc?”
Từ trong sáng này bị Trình Lục Dương nói ra, rất nhanh đã không còn trong sáng nữa, mà trở nên có hàm ý sâu sa rồi. Vì thế vài ngày sau, anh quả nhiên tự mình thực hành nhiệm vụ “chăm sóc” Trình phu nhân.
Hành trình Hy Lạp do anh đề xuất, khi anh đi du học ở Anh đã từng du lịch khắp châu Âu, đã tới hòn đảo nhỏ tên là Santorini này. Địa Trung Hải đã cho anh niềm rung động trước cái đẹp, mà anh hy vọng có thể chia sẻ với Tần Chân hòn đảo đã từng khơi dậy cảm hứng cho rất nhiều bản thiết kế khó quên của mình.
Mà hòn đảo nhỏ bình yên này cũng thực sự khiến Tần Chân lưu luyến quên về.
Vào sáng sớm không người, bọn họ đi trên con đường nhỏ tràn ngập hơi thở nước ngoài, hoa mai ba góc tươi đẹp bắt mắt trên tường ven đường, phơi bày ra sự nhiệt tình phóng khoáng nhất của Địa Trung Hải.
Lúc đông người lên thì bọn họ cũng giống như cả đám người bịn rịn nơi đầu phố thương mại sầm uất, nghỉ chân quan sát quần áo và đồ trang sức đặc trưng Hy Lạp.
Đến sẩm tối, họ ngồi trên núi non cạnh biển, mái vòm màu trắng như nơi thần tiên cư ngụ trong truyện cổ tích. Tần Chân học Trình Lục Dương, nhẹ nhàng đong đưa sâm panh trong tay, ngắm nhìn biển rộng xanh thăm thẳm.
Ánh chiều tà màu vỏ quýt nơi chân trời lặng lẽ chìm dần xuống mặt nước biển, nhuộm cho đại dương sang màu vàng ấm áp.
Cái đẹp của Địa Trung Hải đi sâu vào lòng người, lay động linh hồn.
Thứ không rõ ràng nhất trên đời không phải tình cảm, mà là thời gian.
Cùng người yêu thương nhất dạo bước trong thế giới thời gian, rất dễ dàng quên đi dòng chảy thời gian.
Ban ngày, bọn họ qua lại không ngớt giữa các thị trấn nhỏ của Hy Lạp, ngắm nhìn cuộc sống tự do thoải mái của người bản xứ, thỉnh thoảng dừng chân uống ly cà phê giống như các du khách không biết mệt mỏi.
Ban đêm, bọn họ như các đôi quyến lữ trong tuần trăng mật khác, tô điểm bóng đêm sâu lắng với ý xuân ấm áp.
Ngày thứ ba tới Hy Lạp, Trình Lục Dương đưa Tần Chân tới giáo đường nhỏ dưới gác chuông.
Giáo đường ven biển, khoảnh khắc nào cũng có thể hít thở hơi thở biển tràn ngập tự do, mà quanh giáo đường là nơi cư ngụ của các cư dân, rất nhiều trẻ con có làn da màu đồng cổ chơi đùa quanh đây, tò mò nhìn người khác màu da.
Tần Chân chưa từng tới giáo đường, cũng chưa từng tiếp xúc với vật việc liên quan tới tôn giáo.
Cô tò mò nhìn tất cả trong giáo đường mà đối với cô đều rất mới mẻ, Trình Lục Dương thì chậm rãi đưa cô tới chỗ ghế tựa xếp đầu tiên.
Có Cha đứng sau đài màu trắng, Trình Lục Dương bước lên nói nhỏ mấy câu với ông, sau đó quay đầu lại vẫy Tần Chân.
Tần Chân nghe lời đi lên.
Trình Lục Dương lấy di động ra, tìm một đoạn nhạc nền đã chuẩn bị trước.
Khi khúc nhạc dạo vang lên, nốt nhạc sâu lắng mềm mại vọng khắp giáo đường trống trải.
Love, it’s a special day
We should celebrate and appreciate
that you and me found something pretty (*)
Yêu là một ngày hội đặc biệt
Chúng ta nên chúc mừng và thưởng thức
Bởi vì anh và em tìm được tình yêu giản đơn đẹp đẽ nhất
……
[(*) Valentine – Kina Grannis'>
Tần Chân ngẩn ra, thì lập tức thấy Trình Lục Dương xoay người