
“Con không –”
“Được rồi, con đừng nói nữa, hãy nghe mẹ nói là được! Vì hối hận, cho nên mẹ hy vọng con có thể nghiêm túc với cuộc đời mình, việc lớn việc nhỏ đều ít ra quyết định khiến mình hối hận. Mẹ mặc kệ thằng nhóc kia giàu thế nào, điều kiện trong nhà tốt ra sao, mẹ chỉ hy vọng con sống tốt – mà sống tốt không phải ở vật chất, tuy rằng điều kiện vật chất cũng quan trọng, nhưng quan trọng nhất là người thật lòng với con.” Chúc Vân Chi nhìn con gái: “Biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Tần Chân hốc mắt nóng lên.
Mấy năm nay, cô rất ít tâm sự với Chúc Vân Chi, có lẽ là từ nhỏ sống trong gia đình cha hiền mẹ nghiêm, cô rất ít có giây phút phân tích đi sâu vào nội tâm như thế.
Từng có rất nhiều người, bao gồm cả Bạch Lộ không thể hiểu cô. Hồi trước khi Chúc Vân Chi cứng rắn tước đoạt cơ hội học đại học của cô vì để Tần Thiên có thể đi học trường tư nhân, rất nhiều người thấy bất bình cho cô, nhiều người cảm thấy cô hẳn nên cắt đứt quan hệ với người nhà, nhưng cô lựa chọn buông bỏ như bánh bao.
Thật ra cô cũng đã khóc, cũng từng oán trách, nhưng về sau thấy Tần Thiên có thành tích tốt thế nên cô cũng chầm chậm không oán trách nữa.
Đều là người một nhà, vợ chồng còn không có mối thù cách đêm, chẳng lẽ vì một quyết định sai lầm của cha mẹ mà cô sẽ chọn cả đời không tha thứ?
Mẹ nói đúng, trong cuộc đời, con người khó tránh khỏi phải làm vài chuyện khiến mình hối hận cả đời, mà cô tuyệt đối không thể vì vài chuyện quá khứ mà vứt bỏ người thân và gia đình mình, làm ra chuyện khiến mình hối hận suốt đời.
Trong lúc nói chuyện với Chúc Vân Chi, thỉnh thoảng Tần Chân lại nhìn ra phòng khách, hiển nhiên rất quan tâm xem Trình Lục Dương có thuận lợi nhận được sự cho phép của cha vợ không.
Mà mãi đến giờ cơm tối, thấy nụ cười hiếm thấy trong ngày của Tần Kiếm Phong, Tần Chân mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở bên ông ngoại từ nhỏ, Trình Lục Dương thường xem ông ngoại và đám ông già trong viện đánh cờ tướng, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng luyện ra khả năng đánh cờ.
Tần Chân còn lo lắng liệu anh có đánh ác quá không, có đánh đến khiến cho người cha da mặt mỏng nhà mình không có sức trả đòn, sau đó thẹn quá thành giận không. Về sau mới biết, Trình Lục Dương một mạch đúng mực, từ đầu đến cuối thả nước mà không để lại dấu vết, khiến Tần Kiếm Phong thắng vô cùng có thể diện.
Mà người từng trải như Tần Kiếm Phong, sao lại không nhìn ra Trình Lục Dương đang nhường ông cơ chứ?
Sau một ngày, ông cũng nhìn ra sự chân thành của Trình Lục Dương, cuối cùng cảm thấy, giao con gái cho anh là một quyết định đúng đắn.
Phương thức biểu đạt tình cảm của Tần Thiên tương đối đặc biệt, cậu lôi kéo anh rể tương lai ra quán ở đầu phố uống rượu cả tối, luôn miệng nói đây là phương thức biểu hiện hữu nghị của đàn ông, nếu không uống cho đã thì đó là biểu hiện không đàn ông.
Vì thế Trình Lục Dương bất chấp cùng cậu em vợ uống đến mười mấy chai, cuối cùng say khướt gục xuống bàn.
Lúc Tần Chân tìm đến nơi rồi thấy hai người đàn ông to con nghiêng nghiêng ngả ngả thì đau đầu.
Thế mà Trình Lục Dương còn lôi kéo tay cô, muốn cô làm chứng, trước mặt mình nhiều chai rượu hơn Tần Thiên.
Tần Chân chuyển từng người đàn ông ngây thơ về nhà, mệt chết khiếp, kết quả tắm rửa xong, Trình Lục Dương còn ôm cô ở trên giường muốn làm chuyện ở cấp hạn chế.
Tần Chân đánh một cái, nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Đây đang ở nhà cha mẹ em!”
Trình Lục Dương rất ấm ức, cả người đầy mùi rượu bám vào người cô như bạch tuộc: “Cha mẹ nhất định có thể thông cảm cho anh, đây gọi là anh đang cố gắng vì đời sau.”
Tần Chân tắt đèn ngủ: “Nhắm mắt nằm thẳng đi, anh yêu, đây gọi là em đang cố gắng vì khiến anh không miệt mài quá độ.”
Nói tóm lại, cửa ải cha vợ mẹ vợ này, Trình đại gia xem như thuận lợi bước qua.
CHƯƠNG 72
Trước ngày đến nhà họ Trình gặp cha mẹ chồng như đã hẹn, Tần Chân rất hồi hộp, lúc đó xem như có thể cảm nhận được tâm trạng của Trình Lục Dương hôm đi gặp cha mẹ cô rồi.
Bốn rưỡi sáng cô đã tỉnh lại, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy chưa hề có tia sáng, nhưng không còn buồn ngủ nữa.
Cô nhắm mắt thử vài lần, kết quả con mắt mệt mỏi nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cô đành khoác áo khoác, chạy đến phòng sách của Trình Lục Dương đọc sách.
Trên giá sách của Trình Lục Dương có một chiếc hộp màu xanh da trời, vỏ ngoài bọc nhung, màu sắc rất đẹp đẽ.
Tần Chân do dự một chút, lén mở ra xem, lại thấy đó là một hộp bản thiết kế.
Dưới cùng bản vẽ có viết tên tiếng Anh, Tần Chân nhận ra đó tên của Trình Lục Dương khi đi học đại học ở Anh, nói vậy những bản thiết kế này đều được hoàn thành ở nước Anh.
Cô bật đèn bàn lên, ngồi dưới ngọn đèn nhu hòa, cẩn thận xem từng tờ từng tờ một.
Khi đó Trình Lục Dương còn chưa hoàn toàn mất đi cảm giác màu sắc, trong thiết kế có rất nhiều cảnh vật sáng màu đẹp đẽ, trong đó có một thiết kế phòng ngủ.
Tường màu trắng, sàn nhà màu gốm trắng, giữa phòng ngủ có một chiếc giường hai tầng bằng gỗ trắng, trên giường phủ màn công chúa bằng sa, từ đỉnh rủ xuống, hai bên gắn nơ hình bươm bướm màu xanh biếc, nệm và đỉnh giường đều có màu xanh