Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326951

Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.

đợi Cung Khanh trả lời, bà đã nói: “Dù sao ta cũng thật thích. Con chưa được thấy, tư thế phi thân của hắn rất oai vệ đẹp mắt, như múa như bay. Không ngờ khinh công trong truyền thuyết là có thật, đúng là đẹp đến ngây người, mê chết người .”

Cung Khanh: “…” Mẫu thân ngài có thể háo sắc hơn không?

“Tương lai, con có thể để hắn ôm con phi thân lên nóc nhà ngắm trăng ngắm sao.”

“Còn có để hắn ôm con đạp nước phi thân.”

“Còn có thể… “

Cung Khanh cười cắt lời: “Mẫu thân, sức tưởng tượng của ngài thật quá phong phú .”

“Đương nhiên.” Cung phu nhân lại hỏi: “Nói đi, có thích hắn không.”

Cung khanh e thẹn, cúi đầu không nói. Đối với Nhạc Lỗi, nàng rất có thiện cảm, tết Nguyên Tiêu, hắn dẫn người đến giải cứu nàng, hình ảnh đấy vẫn khắc sâu trong trí óc. Nghĩ đến đêm hôm đấy, nàng đột nhiên nhớ ra mặt nạ trừ tà kia. Giờ hắn đang ở đâu? Vì sao mãi không tìm đến, rõ ràng nói muốn một giai thoại phong lưu, không lẽ chỉ là trêu chọc nàng? Lòng nàng vẫn nhớ đến người kia, nhưng lâu thế vẫn không thấy hắn cầm viên trân châu đến để nàng tạ ơn, có lẽ hắn đã quên nàng từ lâu. Ngoài buồn bã, ngoài một mình hoài niệm, nàng còn có thể làm gì?

Nàng bất tri bất giác thở dài, đó là lần đầu tiên rung động trong đời, đáng tiếc lại mờ ảo vô tung.

Cung phu nhân thấy nữ nhi xấu hổ cúi đầu, biết là nàng ngầm đồng ý, liền kích động tiến cung thăm Hướng Thái Phi.

Hướng Thái phi thấy Cung phu nhân liền kinh hãi: “Thanh Thư, sao cháu lại gầy thế?”

Cung phu nhân vừa nghe liền thở dài thườn thượt, lộ vẻ tủi thân ấm ức. Hướng Thái phi thấy thế, vội vàng cho cung nữ lui.

Cung phu nhân liền kể hết chuyện đã phát sinh thật tỉ mỉ, sống từng đấy năm đúng là chưa bao giờ phải lo âu thế. Vốn nghĩ sinh được con gái xinh đẹp như tiên, nhất định phải chọn một tài tuấn bậc nhất thiên hạ mới bằng lòng gả đi, vì thế bao người cầu hôn bà vẫn chưa nhận lời, khó khăn lắm mới thấy người vừa ý, ai ngờ con gái lại đến nông nỗi không lấy được chồng. Nhưng đầu sỏ lại là Đông Cung Thái tử, có ấm ức đến đâu cũng chỉ có thể cố chịu đựng mà nuốt ngược vào trong.

Hướng Thái phi đã nhìn quen sóng gió hậu cung, chỉ cười như mây gió thoáng qua: “Ta cứ tưởng chuyện to tát thế nào khiến cháu lo âu đến thế?”

Cung phu nhân trả lời: “Thấy Khanh nhi có khả năng không lấy được chồng cháu sao có thể không nóng ruột? Vì thế mới tiến cung cầu xin cô. Lúc này chỉ còn một cách, là đi nhờ Hoàng thượng ban hôn, cháu thấy Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi không tệ, xin nhờ Thái phi làm chủ cho Khanh nhi.”

Hướng Thái phi vừa nghe mấy chữ “Tả Vệ Tướng quân”, liền thầm mắng cháu gái nhà mình không có tiền đồ. Tả Vệ Tướng quân sao có thể so sánh với Thái tử? Mộ Thẩm Hoằng rõ ràng là có ý với Cung Khanh, nếu cầu hoàng đế ban hôn, dứt khoát nói thẳng xin hắn ban hôn Cung Khanh với Thái tử, vậy chẳng phải là càng thêm viên mãn.

Hướng Thái phi biết cháu gái mình không có chí tiến thủ, nói ra nhất định không đồng ý, liền giữ lại ý nghĩ đấy trong lòng, an ủi: “Nửa tháng nữa là tiết Đoan Ngọ, đến lúc đấy trong cung làm gia yến, ta sẽ nói với Hoàng thượng, cháu yên tâm.”

Tuyên Văn Đế không có hậu cung, đế hậu thêm Thái tử Công Chúa cũng chỉ có bốn người ít ỏi, thế nên tết Nguyên Đán, tiết Trung thu, Đoan Ngọ hàng năm, ông ấy đều mời nhóm Thái Phi cùng dự, còn mời cả nhà Duệ Vương.

Cung phu nhân nghe thế mới cười: “Đa tạ cô.”

“Cám ơn gì chứ, đều là người trong nhà, Khanh nhi gả được cho người tốt ta cũng vui mừng.” Hướng Thái phi cười lại nói: “Đã lâu không gặp Khanh nhi, ta thấy rất nhớ, ngày mai ta muốn đón con bé tiến cung ở với ta mấy ngày.”

Cung phu nhân đang có nhờ vả, tất nhiên đồng ý.

Hướng Thái phi nheo mắt, cười ha hả: “Cháu cứ chờ tin vui đi.”

Cung phu nhân vui rạo rực cáo từ, hôm sau Thái phi sai người đón Cung Khanh vào cung.

Cung Khanh lần này tiến cung tâm tình khác xa lần trước, nhìn tường đỏ ngói xanh, chỉ cảm thấy chói mắt. Lại vừa nghĩ tới chủ nhân Đông Cung, lại không kiềm chế được cắn môi. Chỉ tại hắn.

Nhìn thấy Cung Khanh, Hướng Thái phi càng thêm kiên định với quyết định của bản thân. Nha đầu kia quả là ngày càng xinh đẹp, ngày càng nõn nà, như một đóa hoa hàm tiếu, tươi đẹp rực rỡ.

“Chiếc nhẫn Thái tử tặng con, đưa ta xem một chút.” Hướng Thái phi đi thẳng vào vấn đề.

Cung Khanh đỏ mặt, không thể làm gì khác hơn là mang chiếc nhẫn ngọc gây họa kia ra. Hướng Thái phi giơ ra trước ánh mặt trời ngắm nghía cẩn thận, cười híp mắt nói: “Là ngọc tốt.”

Cung Khanh không thấy chiếc nhẫn tốt chỗ nào, lòng chỉ muốn đập nát cho khuất mắt.

Hướng Thái phi đặt chiếc nhẫn lại vào lòng bàn tay Cung Khanh, cười híp mắt nói: “Nhất định là Thái tử có ý với con, vì thế mới tặng thứ này để thể hiện tâm ý. Mẹ con cũng thật quá đáng, kén rể khắp nơi như thế, thử hỏi Thái tử để mặt mũi đi đâu? Hắn làm thế hiển nhiên là muốn nhắn con đừng đính hôn, chờ sang năm đại tuyển.”

Cung Khanh đỏ mặt, “Cháu cảm thấy hắn không thật lòng mà như là vui đùa. Khanh nhi đã nói rõ tâm ý, bà ngoại cô nhất định sẽ tác thành, đúng không ạ?”

Hướng Thái Phi gật đầu, dịu dàng nói: “Nhạc Lỗi ta đã gặp qu


XtGem Forum catalog