
trọng hình thức.
Người thứ nhất là tân khoa Trạng nguyên Thẩm Túy Thạch.
Người thứ hai là Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.
Người còn lại, chính là Đông Cung Thái tử Mộ Thẩm Hoằng.
Thẩm Túy Thạch tất nhiên không cần phải nói. Có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, tất nhiên là nhân trung long phượng.
Duệ Vương có diện mạo sáng sủa nam tính, lại tuấn tú hiên ngang. Chỉ tiếc là thành viên hoàng thất, hơn nữa mẫu thân Duệ Vương là Giang thị vốn là người Cung phu nhân không thích.
Về phần Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, nói hắn “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh” cũng không quá lời. Nhưng mẫu thân không thích nhất là gả vào cung, dù Thái tử có là thần tiên hạ phàm chắc bà cũng chẳng ưng.
Vì thế Cung Khanh tin tưởng với sự có mặt của ba viên ngọc này, mẫu thân tuyệt không nhìn thêm ai khác nữa.
Đúng như nàng dự đoán, Cung phu nhân quả nhiên không cho người thứ tư vào mắt, nhưng ba người này cũng chỉ có Thẩm Túy Thạch là bà vừa ý nhất, hai người kia không phải lương phối. Vì vậy, Cung phu nhân liền chỉ nhìn Trạng nguyên. Quả nhiên là càng xem càng thích, càng nhìn càng hài lòng, tương lai cha vợ con rể đều là Trạng nguyên lang, quả là một giai thoại ở kinh thành.
Đọc xong biểu tạ ơn, Thẩm Túy Thạch trở lại chỗ ngồi, Cung phu nhân mới nhìn xung quanh, xem có đối thủ cạnh tranh nào không.
Độc Cô Hoàng hậu trước sau như một đoan trang hào phóng, dáng vẻ nghiêm túc, rất có phong thái. A Cửu Công chúa ngồi bên cạnh phục sức lộng lẫy hơn hẳn ngày thường.
Lòng Cung phu nhân cho rằng, mặc dù Cửu Công chúa phục sức hoa lệ, nhưng có lấy mây làm áo cũng không sánh được với vẻ đẹp bẩm sinh của con gái nhà mình.
Khi nhìn bên kia, Cung phu nhân thấy lòng như bị mèo cào.
Không ngờ bà ấy cũng đến.
Khiến Cung phu nhân không thoải mái đến vậy, chính là mẫu thân của Duệ Vương, Giang Vương phi.
Chuyện là, hai mươi mấy năm trước hai người vẫn là bạn tâm giao. Năm đó lão Duệ Vương thích Cung phu nhân hơn, không biết Giang thị dùng thủ đoạn gì khiến lão Duệ Vương đổi ý, cưới Giang thị làm Vương phi. Mặc dù Cung phu nhân không định gả cho lão Duệ Vương, nhưng bị qua mặt như thế cũng thấy tự ái, huống chi người qua mặt lại là bạn tâm giao, chẳng khác nào bị đâm hai nhát. Từ đó hai người không còn là bạn.
Sau khi lão Duệ Vương tạ thế, Giang thị chuyển đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, lễ Phật tu hành, gần như tuyệt tích trong giới quý tộc nữ, không ngờ lại xuất hiện ở Quỳnh lâm yến năm nay.
Bên kia, Thẩm Túy Thạch đọc xong biểu tạ ơn, Tuyên Văn Đế phát biểu. Đơn giản là tổng kết chuyện cũ, dặn các thần tử phải tuân thủ luật pháp, làm đúng chức trách, cống hiến sức lực cho triều đình, tất sẽ có vinh hoa phú quý.
Phát biểu xong, cung yến chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là hoàng đế ban thưởng rượu, quần thần tạ ơn, lại ban thưởng rượu, lại tạ ơn. Sau ba lượt, mọi người mới có thể cầm đũa, thưởng thức bữa tiệc hoàng gia.
Rượu quá ba tuần, trăng mọc sao lên, Tuyên Văn Đế sai người đốt pháo hoa.
Pháo hoa nở rộ sáng trời, khói hoa hư ảo, sóng nước mênh mông như tiên cảnh.
Cung phu nhân đưa mắt thấy Hoàng hậu và Giang thị đang nói chuyện rì rầm, thỉnh thoảng nhìn Cung Khanh, rõ ràng là đang bàn luận về con gái của bà. Lòng bà thầm thấy nguy hiểm. Không ngờ Giang thị đã cầm chén rượu đi tới.
“Đã lâu không gặp, Thanh Thư muội muội vẫn khỏe chứ?”
Giang thị hỏi thân thiết, cố ý gọi khuê danh của Cung phu nhân.
Cung phu nhân cười đứng dậy, khách sáo trả lời: “Đa tạ Vương phi nhớ đến.”
Giang thị như không cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách của Cung phu nhân, ngồi xuống bên cạnh Cung phu nhân, ánh mắt chuyển đến trên người Cung Khanh, trầm trồ: “Mấy năm không gặp, Khanh Khanh giờ đã là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt này, làn da này, quả là…”
Từ nhỏ đến lớn Cung Khanh nghe khen đã thành quen, đã trơ cảm xúc từ lâu, nhưng mỗi lần nghe lại phải tỏ vẻ ngượng ngùng e thẹn, thật lòng thì là một việc tương đối khó khăn đau khổ.
Hướng Uyển Ngọc ngồi cạnh nàng nghe thế càng thêm đau khổ. Mỗi lần ngồi cùng Cung Khanh, mọi người tán dương Cung Khanh mà như không thấy cô ta, cô ta khổ sở đã đủ. Nhưng hai nhà là thân thích, lần nào cũng phải ngồi chung bàn.
Giang thị khen Cung Khanh xong, lại ngồi sát hơn một chút, ân cần cười hỏi: “Đã đính hôn chưa?”
Cung phu nhân giật mình, cơ mặt cứng lại, ngươi muốn thế nào?
Chương 8: Vô Tình Cố Ý
“Haizzz, thời gian quả là nhanh, nhớ lúc xưa. . . ” Giang thị lại đổi một đề tài không liên quan.
Cung phu nhân gượng gạo đáp lời, đem lòng cảnh giác. Bất luận là Thái tử Mộ Thẩm Hoằng hay Duệ Vương Mộ Chiêu Luật, bà đều không có hứng thú.
Nếu nhỡ Giang thị ưng ý Cung Khanh, thỉnh Hoàng đế chỉ hôn, hoặc Hoàng hậu ưng ý Khanh nhi, nghĩ đến đấy, bà liền đứng ngồi không yên.
Đúng lúc đó, Cửu Công chúa đứng dậy, vẫy tay với Cung Khanh, ý bảo cùng cô ta đi ra ngoài.
Cung Khanh căng thẳng, theo kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với Cửu Công chúa, Cửu Công chúa tìm nàng tuyệt đối không có ý tốt.
Nàng rỉ tai mẫu thân một câu, đứng dậy dẫn