Disneyland 1972 Love the old s
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326180

Bình chọn: 8.5.00/10/618 lượt.

ng Tuyên Văn Đế không màng ý kiến Độc Cô Hoàng hậu, giữa triều đình tuyên bố Thái tử lãnh binh xuất chinh, mong con trai tạo dựng phong công vĩ nghiệp, bất thế anh danh.

Độc Cô Hoàng hậu nghe tin thiếu chút nữa thì ngất. Không chờ Tuyên Văn Đế từ điện Cần Chính trở về liền vội vã dẫn người đến cung Càn Minh.

Khi Độc Cô Hoàng hậu tới các quan đã ra về, trong điện chỉ còn hai cha con Tuyên Văn Đế.

Độc Cô Hoàng hậu nặng nề đi tới ngai vàng, toàn thân run rẩy nhìn Tuyên Văn Đế, cắn răng nói hai tiếng “Hay lắm”, dứt lời nước mắt tuôn rơi.

Tuyên Văn Đế lên tiếng: “Tử Đồng đừng giận, chuyện này ý trẫm đã quyết, Hoằng nhi cũng tình nguyện.”

Mộ Thẩm Hoằng đỡ Độc Cô Hoàng hậu ngồi xuống: “Mẫu hậu đừng lo lắng. Cao Xương nho nhỏ không đủ đe dọa, mẫu hậu hãy cho là nhi thần đi biên quan thể nghiệm và quan sát dân tình. Mấy tháng sẽ về.”

“Trên chiến trường đao thương không có mắt.” Độc Cô Hoàng hậu lau nước mắt, bỏ qua sự uy nghi và sắc sảo của Hoàng hậu, chỉ là một người mẹ sợ mất con trai.

Tuyên Văn Đế thản nhiên nói: “Năm đó trẫm xuất chinh, cũng không thấy Hoàng hậu lo lắng thế này.”

Độc Cô Hoàng hậu u oán, “Hoàng thượng sao có thể so sánh với Hoằng nhi?”

Tuyên Văn Đế vừa nghe liền biến sắc.

Mộ Thẩm Hoằng vội nói: “Ý mẫu hậu là Hoằng nhi không anh minh thần vũ bằng phụ hoàng.”

“Chuyện này đã định, Tử Đồng không cần nói thêm nữa.” Tuyên Văn Đế đứng dậy đi thẳng.

Độc Cô Hoàng hậu nghẹn ngào nói: “Hoằng nhi, tại sao con phải xuất chinh.”

Mộ Thẩm Hoằng cười: “Mẫu hậu, giang sơn này là của nhà họ Mộ, có ai xuất chinh hợp tình hợp lý, tận tâm tận lực hơn nhi thần. Chẳng lẽ mẫu hậu lại thiếu lòng tin ở nhi thần như thế? Nhi thần đọc binh thư từ nhỏ, cần mẫn luyện võ công, cưỡi ngựa bắn cung đao kiếm công phu cũng không kém phụ hoàng. Tại sao phụ hoàng đi được mà nhi thần lại không đi được?”

Độc Cô Hoàng hậu chỉ lắc đầu, không phải thiếu lòng tin ở con trai, mà là con cái hiếm hoi, chỉ sợ bất trắc.

Trở lại Đông Cung, Mộ Thẩm Hoằng nói ngày xuất chinh với Cung Khanh. Cung Khanh nghe xong thấy nặng nề, tính ra cũng chẳng còn mấy ngày. Mới tân hôn đã phải chia lìa, hai người đều không nỡ, ôm nhau ngậm ngùi, cung nữ thái giám thấy thế lập tức lui ra.

Mộ Thẩm Hoằng kề tai Cung Khanh thì thầm: “Hôm nay đã thấy chu kỳ chưa?”

Cung Khanh đỏ mặt, lắc đầu. Không ngờ hắn còn nhớ hơn cả nàng, hôm qua chưa thấy chu kỳ, hắn liền tin tưởng khẳng định là đã mang bầu. Nàng vẫn chưa dám tin, ngộ nhỡ đến chậm mấy ngày?

“Ta đã nói rồi, đêm hôm đó nhất định là mang bầu. Gọi Thái y đến xem là biết.” Nhìn thái độ hắn còn chắc chắn hơn Thái y, Cung Khanh ngượng ngùng ngăn cản.”Có lẽ nên chờ thêm vài ngày, thiếp sợ nhầm lẫn.”

Hắn vui vẻ nói: “Tuyệt đối không lầm.”

Cung Khanh cũng âm thầm mong điều đấy là thật, nếu không hắn xuất chinh rồi thì bụng nàng không giấu được Độc Cô Hoàng hậu nữa.

Trông ngóng mỏi mòn mấy ngày, chu kỳ vẫn không tới. Mộ Thẩm Hoằng thiếu kiên nhẫn, lập tức triệu Lý Khả Giản.

“Mạch tượng của Thái tử phi thế nào ngươi bẩm báo rõ ràng, xem xem rốt cuộc có phải hỉ mạch không.”

Lý Khả Giản dè dặt bắt mạch cho Cung Khanh, sợ hãi lo lắng nói: “Dù vi thần y thuật không tinh, nhưng có thể khẳng định là hỉ mạch.”

Mộ Thẩm Hoằng vui như mở cở, cầm bàn tay búp măng thon dài, nói với Lý Khả Giản: “Chuyện hôm nay tuyệt đối không được lộ ra ngoài.”

“Dạ, vi thần không dám.”

“Từ nay về sau chuyện ăn uống của Thái tử phi do ngươi phụ trách, làm tốt bổn cung trở về sẽ hậu thưởng.”

“Dạ, vi thần tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.”

Sau khi Lý Khả Giản cáo lui, Mộ Thẩm Hoằng cười vén màn, ôm chầm vợ yêu. Cung Khanh cười tươi như hoa, sắc xuân đầy mặt. Tâm sự dày vò suốt nửa tháng rốt cuộc đã được nhấc ra. Hai người hoan hỉ vô cùng, như thể cùng hợp mưu làm một chuyện cơ mật, vừa kích động vừa hưng phấn.

Cung Khanh ôm cổ Mộ Thẩm Hoằng, cười khanh khách nói: “Phu quân đúng là liệu sự như thần, có thể so với Thuần Vu đại nhân.”

“Là vi phu bách phát bách trúng.” Hắn nói câu ẩn ý làm nàng phải đỏ mặt ngượng ngùng.

Hắn đặt tay lên bụng nàng vuốt ve nhẹ nhàng, thấp giọng nói: “Ta thật sự rất chờ mong con của hai ta. Nhưng thời gian tới ta đành đi xa, đến khi ta trở lại chắc bụng nàng đã lớn thế này.”

Cung Khanh phì cười: “Sinh đôi cũng chưa chắc đã to được thế?”

Mộ Thẩm Hoằng thở phào một hơi: “Ta không yên lòng nhất chính là nàng. May giờ nàng đã có bầu, mẫu hậu sẽ không làm khó dễ nàng, nếu A Cửu có hành động gì bất kính, nàng hãy tìm phụ hoàng nói thẳng.”

“Thiếp sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, ngài yên tâm, ngài một thân một mình lên đường đi xa phải cẩn thận.” Giọt máu nàng đang mang trong bụng chính là tấm Hộ Thân Phù tốt nhất, A Cửu e dè đứa bé chưa chào đời sao dám bất kính với nàng.

“Ta đột nhiên nghĩ ra một cái tên, Mộ Doanh (“doanh” là thắng (bạc)). Khanh Khanh thấy thế nào?”

Cung Khanh vui vẻ nói: “Tên này rất hay, chúc phu quân kỳ khai đắc thắng, sớm ngày khải hoàn.”

Mùng tám tháng Chạp là ngày tốt Thuần Vu Thiên Mục chọn được để lên đường, sau khi uống máu tế cờ trước Tuyên Võ Môn, Mộ Thẩm Hoằng dẫn theo mười vạn hù