Insane
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326893

Bình chọn: 9.5.00/10/689 lượt.

h trọng con người Thẩm đại nhân, nếu Thẩm đại nhân muốn tránh Công chúa thì nên rời khỏi kinh thành, ra khỏi tầm tay của Công chúa.”

Thẩm Túy Thạch tuyệt đối không ngờ Cung Khanh gặp hắn để nói những lời này, trong lúc nhất thời có chút lúng túng, không biết phải trả lời như thế nào.

“Thẩm đại nhân thanh cao ngay thẳng con người thẳng thắn vô tư lại không khom lưng trước quyền thế, căn bản không thích hợp ở lại chốn kinh thành nước sâu sóng cả này.”

Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, lập tức có cảm giác tri âm.

“Nếu Thẩm đại nhân muốn chặt đứt ý nghĩ của Công chúa, sau khi đi khỏi kinh thành hãy nhanh chóng lập gia đình.”

Thẩm Túy Thạch đỏ mặt.

“Nếu Thẩm đại nhân còn ở lại kinh thành ngày nào, A Cửu còn đó, liệu có ai dám gả cho đại nhân?” Cung Khanh thở dài, cảnh ngộ này của hắn thật giống nàng.

“Đại nhân nên tìm một cơ hội thích hợp nói với Hoàng thượng, Thái tử điện hạ nhất định sẽ thúc đẩy chuyện này.”

Thẩm đại nhân đứng dậy tạ ơn: “Đa tạ nương nương lo lắng, vi thần chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của nương nương.”

“Thẩm đại nhân quá lời, chút ân mọn có đáng gì.”

Cung Khanh đứng dậy rời đi, nhìn bóng giai nhân thướt tha, Thẩm Túy Thạch hít vào một hơi thật sâu, đúng vậy, kinh thành thực sự không phải là nơi để hắn ở lại lâu dài, rời đi mới là thượng sách.

Mộ Thẩm Hoằng phụ trách chuẩn bị sự kiện săn bắn mùa thu, ngày nào cũng bận tối mũi tối mặt. Cung Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ban đêm không đợi hắn trở về luôn giả vờ ngủ trước, để tránh bị hắn đòi hỏi.

Hai ngày đầu Mộ Thẩm Hoằng vẫn không nỡ đánh thức nàng, chịu đựng đến ngày thứ ba thì muốn bốc hỏa, không chịu đựng được trêu chọc nàng.

Cung Khanh vốn cố kiềm chế, dù hắn trêu thế nào cũng giả vờ ngủ say, cho đến khi hắn cù thì nàng đành đầu hàng mà lộ nguyên hình.

“Dám giả vờ ngủ gạt ta.” Mộ Thẩm Hoằng đè tới, đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.

“Phu quân, không phải thiếp gạt ngài, là sợ ngài mệt, muốn ngài nghỉ ngơi sớm.” Cung Khanh hai mắt ướt át, thở hổn hển, thật quá dễ thương động lòng người.

Hắn véo mũi nàng, cười nói: “Ta không mệt.”

Kết quả là đêm này không những không tránh được, còn bị đòi hết nợ của hai ngày trước, quá nửa đêm mới buông tha nàng. Sáng hôm sau ngủ dậy eo như muốn gẫy, thỉnh an đế hậu xong nàng liền về phòng nằm, nửa canh giờ sau mới phát hiện có chu kỳ, hỏi sao lại đau lưng dữ dội thế.

Cung Khanh âm thầm mừng rỡ, cứ tưởng với tần suất của hai người chắc chắn mang thai, ai ngờ trời cao chiếu cố, không trúng thưởng. Giờ còn được nghỉ ngơi mấy ngày không bị hắn bắt nạt, nghĩ đến đây, nàng lại thấy đau lưng đau bụng cũng là hưởng thụ, liền nằm trên giường, ôm lò sưởi tay.

Mộ Thẩm Hoằng hôm nay về rất sớm, vào tẩm điện thấy bên trong im ắng, liền rón rén đi tới trước giường, Cung Khanh cũng không ngủ, mở to mắt nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.

Hắn thấy thế rất vui, bận rộn một ngày, trở lại tẩm cung có gì sung sướng hơn ôm giai nhân trong vòng tay.

“Phu quân ngài đã trở về.” Cung Khanh chủ động vòng tay ôm cổ hắn, dâng bờ môi mềm.

Mộ Thẩm Hoằng lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nhưng cố nén cảm xúc mừng như điên.

Buồn bực hai mươi năm, không phải ngày một ngày hai mà giải tỏa xong.

“Khanh Khanh, mấy ngày nữa sẽ săn bắn mùa thu, trang phục cưỡi ngựa của nàng đã chuẩn bị xong chưa?”

Cung Khanh gật đầu, lại hôn lên môi hắn, cười thật quyến rũ.

Mộ Thẩm Hoằng càng ngạc nhiên, liền đặt nàng xuống, thở gấp nói: “Sao hôm nay Khanh Khanh lại tuyệt vời thế này?”

“Chẳng lẽ bình thường thiếp rất tệ sao?” Nàng khép mắt, hờn dỗi xoay người. Sau mấy phen trêu chọc, hắn đã không khống chế được nữa.

“Tất nhiên lúc nào cũng tuyệt.”

“Hôm nay thiếp đặc biệt cao hứng.”

“Có chuyện vui gì sao?”

Hắn đã không kiềm chế nổi, đưa tay thăm dò trong chăn.

“Hôm nay thấy chu kỳ.”

Ngón tay cứng đờ.

Nụ cười mỹ nhân ngây thơ xinh đẹp, quyến rũ dễ thương, tựa con tiểu hồ ly.

Hắn thở hổn hển, xoa nắn bầu ngực tròn căng, khẽ cấu véo một chút, cắn răng nói: “Tiểu nha đầu, chờ mấy ngày nữa ta sẽ đòi hết nợ.”

“Thiếp không sợ.” Nàng kéo chăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to long lanh như ngọc, cười giảo hoạt, thật là càng lúc càng trêu ngươi, hắn toàn thân bốc hỏa, không thể làm gì khác hơn là đi tắm nước lạnh.

Một đêm đấy, mỹ nhân ngủ rất vô kỷ luật, chân ngọc vắt ngang, tay ngọc mơn trớn, đặc biệt nghịch ngợm, chuyên chọn những chỗ không thể đụng chạm.

Sáng sớm hôm sau, gương mặt tuấn tú của Thái tử điện hạ hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Cung Khanh giả vờ ngủ lặng lẽ nhìn vẻ khốn đốn của hắn, thầm cười hả hê: điện hạ ngài cũng có ngày hôm nay, bình thường đều là ngài sinh long hoạt hổ chèn ép ta, điện hạ, để “báo đáp” ngài, mấy ngày tới thiếp sẽ chăm sóc ngài thật chu đáo… .

Chương 49: Âm Mưu (1)

Cung Khanh cũng tham gia cuộc săn bắn mùa thu, nhưng nàng và các vị phu nhân tiểu thư tham gia chỉ là quan sát và thưởng thức thịt thú rừng.

Săn bắn mùa thu là sự kiện của đàn ông, đặc biệt là cơ hội thi thố tài năng của các quan võ, hy vọng có thể giành được sự coi trọng của Hoàng đế, nhưng không thể chiếm đoạt sự dẫn đầu của Tuyên Văn Đế. Trường h