Duck hunt
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325271

Bình chọn: 7.5.00/10/527 lượt.

người hự lên một tiếng, rồi bên ngoài im phăng phắc, chỉ nghe có người nói nhỏ: “Trói lại rồi lôi ra.”

Đấy không phải giọng của Hô Kiêu và Khố Địch, vậy là Hô Kiêu và Khố Địch đã bị khống chế.

Lòng nàng thầm vui mừng, hy vọng là người của mẫu thân tìm đến cứu, nhưng nghĩ một chút lại thấy không có khả năng, kinh thành rộng lớn, giữa lúc đêm hôm sao có thể tìm thấy nàng nhanh vậy

Cửa phòng lóe ánh sáng đèn, một người đi tới.

Hắn đeo một mặt nạ trừ tà.

Đàn ông ở kinh thành cũng chuộng hình thức, ưa mặc đồ gấm lụa, người này lại mặc áo vải, nhưng dáng vóc khí chất rất phi thường, tuy đeo mặt nạ nhưng không che được phong thái đàn ông lỗi lạc.

Nhìn bộ quần áo và mặt nạ này, Cung Khanh bỗng nhiên nhớ ra ánh mắt ở trước Vãn Hà Lâu, tuy không thể lý giải nhưng đã nhận định hắn chính là người nhìn nàng giải đố đèn.

Hắn đi tới trước mặt Cung Khanh, ngồi xổm tháo dây thừng trói tay nàng.

Cung Khanh vội nói: “Đa tạ tráng sĩ cứu giúp.”

Đôi mắt sau mặt nạ hơi cong, lần đầu tiên có người gọi hắn là tráng sĩ, có ý tứ.

“Làm sao nàng biết là ta tới cứu giúp nàng?” Hắn trầm giọng, làm giọng ồm ồm.

Chẳng lẽ không đúng? Cung Khanh khẽ run, nhìn đôi mắt sau mặt nạ.

Hắn tránh ánh mắt nàng, dây thừng đã cởi một nửa còn ngừng lại, đưa tay vén tóc nàng dùng ngón tay cuộn cuộn.

Nàng phát hiện mặt trong cổ tay hắn có vết bỏng mới, chắc là bị gắp than của Hô Kiêu làm bị thương.

Hắn cười khẽ một tiếng: “Cô nương chưa từng nghe câu này sao, bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau?”

Chương 5: Thoát Hiểm

Chim sẻ? Cung Khanh ngẩn ra, lòng lo ngay ngáy, nhưng cứng rắn khẳng định: “Tráng sĩ không phải chim sẻ, là anh hùng.”

“Cô nương tin tưởng ta như vậy sao.”

“Xin tráng sĩ thả thiếp, thiếp sẽ hậu tạ tráng sĩ.”

Hắn cười: “Ta không thiếu tiền.”

Không muốn tiền, vậy ngươi muốn thế nào?

Cung Khanh càng thêm căng thẳng, thái độ lại càng thêm chân thành, “Tráng sĩ chỉ cần lên tiếng, nếu thiếp làm được nhất định dốc hết sức lực, chỉ cần tráng sĩ thả thiếp về nhà.”

Hắn lại dùng ngón tay cuốn tóc nàng thêm mấy vòng, “Vậy muốn nàng lấy thân báo đáp, được không?”

Tráng sĩ có cần vạch áo cho người xem lưng thế không, yêu cầu vô lễ đấy đồng ý sao được, Cung Khanh quẫn bách không nói lời nào.

“Không phải kịch đều diễn, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, chẳng lẽ đều là gạt người sao?” Hắn cố ý ra vẻ thất vọng, tay vẫn không ngừng cuốn lấy tóc nàng.

Cung Khanh bị phong cách nửa chính nửa tà của hắn làm cho căng thẳng. Theo tình hình này, khả năng vị tráng sĩ này là “chim sẻ” cũng rất lớn. Phật tổ phù hộ, cho hắn là người tốt đi.

Dưới sự cầu khẩn của Cung Khanh, tráng sĩ rốt cục buông tha tóc nàng, tiếp tục tháo dây thừng trói tay chân nàng.

Cung Khanh được tự do liền định đứng dậy cúi người tạ ơn.

Dược lực vẫn chưa tan hết, nàng lại bị trói hồi lâu, mắt hoa mày choáng, ngã thẳng vào người hắn.

Hắn duỗi tay đỡ nàng, tiện thể ôm nàng vào ngực, cười nhẹ: “Cổ áo cô nương bị mở kìa.”

Nhào vào lòng hắn đã khiến nàng ngượng không tìm được lỗ nẻ mà chui xuống, cúi đầu nhìn liền mặt đỏ tía tai. Vừa rồi bị tên Khố Địch xé cổ áo, vừa đưa mắt nhìn, cái yếm liền thấp thoáng.

Nàng đưa tay che ngực, không phải vì muốn che chỗ cổ áo bị hở, mà là ngăn tim bắn ra khỏi lồng ngực. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng bị một người đàn ông ôm vào trong ngực. Khí tức xa lạ mà dễ ngửi từ người hắn, thanh tân mà lạnh ngọt, làm người khác say như rượu.

Hắn giơ chân móc một cái ghế gần đấy, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó ngồi xổm xuống, sờ bắp chân nàng.

Cung Khanh hoảng sợ đứng phắt dậy, toàn thân căng thẳng.

Hắn cười cười, ấn nhẹ vào ba huyệt, sau đó lại xoa xoa mắt cá chân nàng. Nháy mắt chân nàng đã có cảm giác khí huyết lưu thông.

“Đa tạ tráng sĩ.” Tuy là cách một lớp quần áo, nhưng bị một người đàn ông đụng chạm như thế thật sự vượt xa sự chịu đựng của nàng, nhưng người ta có ý tốt, không phải có ý xấu, nàng không tiện cự tuyệt cứng rắn, vì vậy liền nghĩ cách rụt chân lại, không cho hắn xoa bóp tiếp.

Hắn thả cổ chân nàng, lại xoa bóp ngón chân, nàng ngượng ngùng kinh khủng, đây là vùng cấm mà tráng sĩ, người không phải phu quân của thiếp, không nên làm thế. Vì vậy vội vàng giãy chân.

Hắn nắm chặt chân nàng, “Cô nương đừng ngượng ngùng, coi ta là đại phu đang hành y đi.”

Cách một lớp tất, hắn ấn huyệt vị dưới lòng bàn chân nàng, không thấy đau chỉ thấy tê rần, rồi cảm giác tê dần mất, trở thành hơi nhói.

“Đa tạ.” Nàng đỏ mặt rút chân lại. Lần đầu tiên có người khiến nàng cảm động, khiến nàng nhớ đến Triệu Phi Yến được đặt trong lòng bàn tay. Cuộc đời này, nàng cũng chỉ mong có một người nâng niu nàng như thế, yêu chiều nàng, cho nàng một đời bình an. Một tình cảm chưa từng có nhen nhóm, như con thỏ con rụt rè, chỉ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

“Cô nương định tạ ơn thế nào?” Hắn ngước đầu nhìn nàng, đôi mắt sau mặt nạ trừ tà lại cong lên.

“Xin hỏi đại danh tráng sĩ, ngày mai thiếp sẽ mang trọng kim tới cửa bái tạ.”

Hắn khom lưng nhặt một viên trân châu, cười nói: “Cảm tạ bằng tiền quá thô tục, không bằng cảm tạ bằng một giai thoại