XtGem Forum catalog
Mẹ, cha tìm tới cửa rồi!

Mẹ, cha tìm tới cửa rồi!

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328211

Bình chọn: 7.00/10/821 lượt.

i, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Dương Ngải Lâm ở nhà tức không chịu được, liên tục gọi điện thoại cho anh ta, anh ta ngay lập tức tắt máy, cô ta không tin nhìn điện thoại mình, Dương Ngải Lâm tức giận ném điện thoại.

Bà Dương từ trên lầu đi xuống, biểu hiện trên mặt hời hợt: “Đã nói trước người đàn ông này không đáng tin, lúc đầu là do nhằm vào vị trí của ba con, người đàn ông xuất phát nghèo khó gặp được một người con gái con nhà giàu có như con thì tất nhiên phải dựa vào ba con, nghe nói sau khi anh ta xác định mối quan hệ với con liền chia tay với người yêu, con xem người đàn ông như vậy căn bản không nhờ vả được.”

Dương Ngải Lâm bực tức trong lòng: “Mẹ, mẹ ít nói đi hai câu có được không!”

Bà Dương bĩu môi, không nói gì, đi lên lầu quay về phòng mình.

Dương Ngải Lâm hít sâu, cầm điện thoại bàn gọi cho ba, đầu dây bên kia ông Dương vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Diễm.

Lãnh Diễm đơn giản kể việc của Tiếu Thâm, ông Dương đương nhiên biết Lãnh Diễm nói chuyện này là có ý gì, lần này Tiếu Thâm nổi đóa, ông ta phải dọn dẹp tàn cuộc, sau khi dọn xong thì ông ta tiếp tục chức vụ, không dọn được thì tin rằng sẽ có người đến giúp Tiếu Thâm dọn dẹp.

Cúp điện thoại, ông Dương khẽ thở dài, giơ tay lau mồ hôi trên trán.

Nhà họ Tiếu, nhà họ Lãnh cùng nhà họ Nghiêm, ba dòng họ có thế lực lớn nhất ở thành phố A, người khác không biết nhưng ông ta tương đối rõ ràng, ngay cả ông ta bây giờ cũng phải dựa vào hai nhà này.

Nếu như hai người này nổi đóa vậy thì xem như ông chấm hết.

Nghĩ đến tính chất nghiêm trọng của chuyện này, ông Dương bắt đầu cảm thấy hận, không biết kẻ nào không biết sống chết, lá gan to như vậy, trước khi bắt cóc không tìm hiểu xem là ai liền ra tay, hại ông ta bây giờ xui xẻo như vậy.

Điện thoại di động vang lên, ông Dương đang phiền lòng nên nôn nóng, không có tin tức gì nên tức giận, đầu dây bên kia truyền đến giọng không vui của con gái ông: “Ba, Giang Thành vừa đến liền nhận được điện thoại không nói gì liền đi, tức chết con.”

Ông Dương vừa nghe cũng biết đồn cảnh sát tập hợp tất cả nhân lực.

Lập tức không có tinh thần gì an ủi: “Cục cưng, hôm nay có việc quan trọng, cậu ta bị cục trưởng triệu tập về đồn cảnh sát, con đừng suy nghĩ nhiều, dù sao tính chất công việc của Giang Thành chính là như vậy, con phải biết thông cảm!”

Ban đầu Dương Ngải Lâm còn tưởng là chuyện riêng của anh ta, nhìn anh ta vội vàng ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, thật là tức chết nhưng ông Dương nói: “Có chuyện xảy ra? Không trách được, năm hết tết đến rồi xảy ra một chút chuyện cũng không tốt.” Vào năm mới xảy ra chuyện nhỏ sẽ bị phóng viên phóng đại thành chuyện lớn.

Cơn tức trong lòng Dương Ngải Lâm lập tức biến mất, âm thầm cười bản thân, từ sau khi biết sự tồn tại của Đồng Nhan, cô ta càng ngày càng trở nên nhạy cảm.

Dương Ngải Lâm bất đắc dĩ cười tự giễu, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tin tưởng anh, không thể vì sự đa nghi của bản thân mà gây phiền phức cho anh.

Nhưng lời nói sau của ông Dương làm cho Dương Ngải Lâm rơi xuống vực sâu, ông Dương than thở:: “Đúng vậy, hơn nữa chuyện này còn xảy ra với người có thân phận không đơn giản, vợ Tiếu Thâm bị bắt cóc, bây giờ Tiếu Thâm đang nổi đóa khắp nơi, tập hợp tất cả nguồn nhân lực ở thành phố A để điều tra xem vợ cậu ta đang ở đâu nhưng tất cả mọi người tìm khắp nơi cũng không có một chút đầu mối nào, Giang Thành là chuyên gia phá án, chuyện này ngoài cậu ta không ai có thể làm được, nếu như lần này Giang Thành có thể thuận lợi cứu vợ Tiếu Thâm về, vậy thì tiền đồ sau này của Tiếu Thâm sẽ rộng mở.”

Bây giờ Giang Thành chuẩn bị là con rể ông ta, chỉ cần Giang Thành thuận lợi cứu người quay về, vậy ông ta càng có nhiều thể diện trước mặt Tiếu Thâm, Giang Thành là ân nhân cứu mạng của vợ Tiếu Thâm, thân là bố vợ của Giang Thành, đối với tương lai của ông ta mà nói, không ít thì nhiều Tiếu Thâm sẽ ủng hộ tiền đồ sau này của ông ta.

Ông Dương tràn đầy niềm tin với kế hoạch trong lòng, đầu dây bên kia Dương Ngải Lâm cứng đờ, vừa mới tự nhủ sau này không nên đa nghi nữa bây giờ lại nghe thấy chuyện này làm cho Dương Ngải Lâm cảm thấy buồn cười.

Thật là buồn cười, không trách được……..Không trách được anh ta lại gấp gáp như vậy.

Giang Thành, anh nhất định phải đối xử với cô ta như vậy sao?

Mất hồn cúp điện thoại, sững sờ ngồi trên ghế sa lon, cả người rơi vào trạng thái mất hồn, không nghĩ được bất cứ gì.

Tiếu Thâm ngồi trong phòng làm việc của mình, mắt nhìn điện thoại di động trên bàn, hai mắt sáng nhìn chằm chằm, không chớp mắt.

Bốn giờ mười phút điện thoại di động vang lên.

Tiếu Thâm nhanh chóng cầm điện thoại, giọng nói bình tĩnh: “Sao rồi?”

Đầu dây bên kia giọng nói cung kính của Hoàng Vĩ vang lên: “Đã sắp xếp ổn thỏa, chờ anh ra lệnh.”

Tiếu Thâm lộ bộ mặt lạnh khát máu: “Không tệ, mấy năm nay cậu có tiến bộ không ít.” Lúc trước Tiếu Thâm là đội trưởng bộ đội đặc chủng, mặc dù bây giờ đã rời khỏi quân đội ra kinh doanh nhưng bình thường cũng có nhiều chuyện cần có người giúp cộng với thời gian hắn có đầy uy lự