
Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn
Tác giả: Mặc Giản Không Đường
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327403
Bình chọn: 9.5.00/10/740 lượt.
uả phát hiện thủ đoạn của bản thân bị Mã Văn Tài nắm rõ. Mã Văn Tài hừ một tiếng, buông lỏng tay ta, nhìn ta nhanh chóng đứng lên, không nói một lời nào. Ta xoa xoa cái mũi, phẫn nộ rụt người trở về, đem đầu giấu sau đống sách vở, lại tiếp tục công cuộc dựng tường sách. Mơ hồ cảm giác được Mã Văn Tài trừng ta một lát, sau đó bĩu môi, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ta lại không dám tiếp tục đi trêu hắn, sợ chọc vị đại gia này xù lông xụ mặt cho ta xem – được rồi, thật ra hiện tại hắn cũng đã xụ mặt rồi. Bản thân ta đành thành thành thật thật dựng cho xong bức tường này, sau đó nằm xuống ngủ. Cứ tưởng rằng lúc này hẳn là sẽ không còn vấn đề gì nữa, kết quả là, sáng sớm ta đột nhiên bị một trận nổ làm bừng tỉnh, khi mở to mắt ra nhìn, phát hiện bức tường sách đã không thấy.
Ta cho là bản thân đã nhìn lầm rồi, kinh ngạc xoa xoa mắt, lại nhìn, vẫn là không có. Cúi đầu xuống phía dưới nhìn, ta phát hiện bức tường sách không biết khi nào đã sụp, hơn nữa tất cả đều là hướng về phía bên kia của Mã Văn Tài, đem chôn toàn bộ người hắn!
Ta trợn tròn mắt.
Mã Văn Tài nằm yên trên giường không nhúc nhích. Ta đem tay chọc chọc hắn, hắn cũng không có phản ứng gì.
Hự, chẳng lẽ là đã ngủ say? Nhưng động tĩnh lớn như vậy, hắn sao lại không tỉnh a…
Ta thử di chuyển mấy chồng sách, lại đi chọc chọc hắn, vẫn bất động, chuyển qua vỗ vỗ, hắn vẫn là bất động, cuối cùng ta bắt đầu lay bờ vai hắn, vẫn là bất động.
Ta nóng nảy, nhanh chóng đem sách vở trên người hắn dời đi, sau đó ghé vào bên tai hắn dùng sức kêu to: “Văn Tài huynh, tỉnh nha tỉnh nha, Văn Tài huynh!”
Mã Văn Tài vẫn như trước, không nhúc nhích, dù ta có làm thế nào cũng không có phản ứng. Đúng lúc này, ta mới chú ý tới khóe miệng của hắn có một dòng màu đỏ lặng lẽ chảy xuôi theo môi xuống dưới, nhàn nhạt mùi máu.
Văn Tài huynh, Văn Tài huynh thế nhưng lại bị thương! Nhưng là, làm sao có thể? Ở trong thư viện lâu đến vậy, hầu hết các học sinh khác không ít thì nhiều cũng từng bị thương, nhưng là ta chưa từng thấy hắn bị thương bao giờ!
Đương nhiên, trừ bỏ hai ngày trước bị ta đánh đến bầm tím.
Chẳng lẽ là…Lúc này đây…Cũng là do ta sao…
Là bởi vì ta chạm vào bức tường sách sao? Nhưng là sao có thể! Sách đâu có quá nặng, cũng không phải là tảng đá hay chậu hoa để trên giá, có nện xuống, nhiều nhất cũng chỉ là đầu sưng phù thôi, làm sao có thể dẫn đến nội thương!
Mặc cho ta ngàn vạn lần không tin, nhưng sự thật thắng lí luận, Mã Văn Tài hiện đang nằm ở đây, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng lại còn chảy máu, cho nên đây không phải là lúc để ta trốn tránh trách nhiệm. Phải nhanh chóng đưa hắn đi y xá mới được!
Ta vội vàng mặc áo ngoài vào, vén tay áo định đem Mã Văn Tài ôm lên, nhưng người này vóc dáng rất cao, lại cường tráng, hại ta cố gắng nửa ngày, cánh tay đều mỏi nhừ, cũng không thể đem hắn ôm lên được. Ta định cõng hắn đi, thế nhưng người này đang hôn mê, cũng không thể phối hợp với ta, cuối cùng ta cũng không có biện pháp, đành chạy đến phòng hạ nhân gọi Mã Thống, nhờ hắn hỗ trợ, cuối cùng mới thành công đem Mã Văn Tài đặt trên lưng ta, sau đó cố sức bước từng bước đến y xá bên kia. Mã Văn Tài rất cao, hơn nữa tuy nhìn có chút gầy, nhưng thực sự không nhẹ, ta nghĩ hình như ta thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Mã Thống lúc đầu còn định chuyển công tử nhà hắn lên lưng mình, hắn nói, ngươi đem công tử nhà chúng ta làm rơi thì làm sao bây giờ? Sau cũng không biết thế nào, lại đột nhiên ngậm miệng không nói nữa. Bất quá, ta cũng không có khả năng nhường hắn cõng, đừng đùa? Mã Thống so với ta còn thấp hơn nửa cái đâu, để hắn cõng chẳng khác nào là kéo chủ tử của hắn đi, đợi đến lúc Mã Văn Tài tỉnh, còn không đánh gãy chân hắn?
Nói thật ra, ta thật sự có điểm không rõ, Mã Văn Tài đối với thư đồng nhà mình thái độ như vậy, Mã Thống lại vẫn thành khẩn, toàn tâm toàn ý bán mạng cho hắn, Mã Văn Tài thật ra rất may mắn, về sau có cơ hội, hẳn là nên nhắc nhở hắn một chút, để hắn đối tốt với Mã Thống, đừng đánh Mã Thống nữa.
Bất quá, đại khái là hắn sẽ không nghe ta.
Mới cách y xá không xa, ta thật không may ở trên đường đụng phải Vương Lam Điền cùng Tần Kính Sinh. Hai người kia cũng giống như mới rời giường không lâu, hình như đang muốn đi ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy Mã Văn Tài hôn mê trên lưng ta, đều bị dọa giật mình. Tần Kính Sinh bị Vương Lam Điền đá mông một cước, dè dặt cẩn trọng chạy tới, khuôn mặt tươi cười, hỏi Văn Tài huynh đây là làm sao?
Ta thấy Mã Văn Tài còn đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự, liền lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, nói cho bọn họ tối qua ta cùng Mã Văn Tài, bởi vì bất đồng một chuyện nên ta không khỏi có chút nặng tay, đem hắn đánh thành trọng thương. Ai, Văn Tài huynh thật sự là yếu ớt, ta mới chỉ đánh mấy quyền hắn đã hôn mê rồi, thực sự ta đánh còn chưa đủ đâu, nắm tay vẫn còn chút ngứa ngáy, còn muốn tìm vài người để tấu quyền nha? Tần Kính Sinh nghe ta nói lời này, sợ tới mức vội vàng lui về sau vài bước, trở về nói lại với Vương Lam Điền, sau đó ánh mắt hai người nhìn ta từ đối địch trở thành có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm cớ trốn.
Hừ, hù dọa bọn họ