Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Mã Văn Tài Ngươi Đáng Đánh Đòn

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327902

Bình chọn: 7.00/10/790 lượt.

sẽ ngủ ở trường kỉ.

Hắn vừa nói xong, ánh mắt Chúc Anh Đài nhìn ta đang từ một kẻ qua đường đột nhiên thăng cấp thành người phá hoại hòa bình thế giới. Nàng kiên quyết không đồng ý, kéo Lương Sơn Bá qua một bên, hỏi hắn xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, có phải ta đã nói với hắn cái gì không? Ta cũng không nghĩ Lương Sơn Bá có thể tốt đến mức độ nào, nên cũng muốn khuyên hắn, ai ngờ hắn không chịu nghe, kiên quyết nói ý hắn đã quyết, hơn nữa còn nhờ Tuân Cự Bá chiếu cố tốt cho Chúc Anh Đài, còn dặn Chúc Anh Đài phải chú ý một số việc, buổi tối trước khi ngủ phải uống nước hương nhu. Tuân Cự Bá thần trí đã hoàn toàn bay đâu đâu, Chúc Anh Đài thì rống lên với ta hai câu, sau đó liền quay đầu bỏ chạy, có gọi thế nào nàng cũng không quay lại.

Mọi người liền khẩn trương, vội vàng đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy, lúc này lại vừa hay gặp được Mã Thống, Lương Sơn Bá liền hỏi thăm hắn có thấy Chúc Anh Đài đâu không? Mã Thống nói hắn không thấy, lại hỏi chúng ta có thấy công tử nhà hắn không, hắn nói công tử nhà hắn lúc nãy còn đang ở chỗ này, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi. Chẳng lẽ Chúc Anh Đài lúc nãy là chạy đến đây tìm Mã Văn Tài?

Ta đột nhiên cảm thấy thực tức giận, đang định nói Lương Sơn Bá cứ việc quan tâm đến hiền đệ hay vợ hắn thì tốt rồi, đừng có quan tâm đến ta, thì lại có học sinh vội vàng hoang mang chạy tới, vừa thấy chúng ta liền lớn tiếng kêu lên có chuyện không tốt. Lương Sơn Bá vội vàng đuổi theo kéo hắn lại, để hắn chậm rãi kể ra là có chuyện gì, học sinh kia thở hổn hển, lớn tiếng kêu lên:

“Sau, phía sau núi đất đang lở. Chúc công tử và Mã công tử, hai người đều ngã xuống núi!”

“Ngươi nói Mã công tử nào? Có phải là Mã Văn Tài không?”

Ta biến sắc, một phen nhấc cổ áo học sinh kia lên, quát to. Lương Sơn Bá vội ngăn tay của ta lại, trong lòng cũng nóng như lửa đốt, hỏi ngay: “Sao lại như vậy, lẽ nào là Anh Đài và Văn Tài huynh? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện là, là như vậy. Vừa rồi ta đứng ở xa xa, nhìn thấy Chúc công tử đi cùng Mã công tử, hình như là cãi nhau chuyện gì đó, Mã công tử sau đó bị đánh mấy cái, sau đó núi đột nhiên xảy ra lở đất…”

Người này nói năng dài dòng, ta không kiên nhẫn nghe hết, để mặc hắn ở đó, ta chạy sấp chạy ngửa về phía vách núi!

Chương 44: Tìm cứu viện

Vội vội vàng vàng đi đến sau núi, lúc này không ít người đang vây quanh đây, đều đứng hết ở vách núi, chụm đầu vào bàn bạc, còn có người cầm dây thừng đang cố sức kéo. Chân ta không tự giác liền run rẩy, liều mạng chạy đến xem, lại thấy có người đang đứng đo hét lớn: “Kéo lên kéo lên, cố thêm chút nào, mọi người cùng kéo!

Chẳng lẽ…Bọn họ không sao?

Trong lòng ta vui vẻ, nhưng khi chạy tới vách đá, mới phát hiện ra chiều dài dây thừng chỉ có thể dài vừa đủ cho Chúc Anh Đài bám. Mặt nàng đầy bụi, đang nỗ lực phối hợp với lực kéo của mọi người mà trèo lên.

“Anh Đài!” Lương Sơn Bá vọt qua vài bước, thấy Chúc Anh Đài không có chuyện gì, vẻ mặt kinh hỉ, lại chạy qua góp thêm chút sức để kéo. Trong nháy mắt, trái tim ta dường như ngừng đập, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Mã Văn Tài, không khỏi lo lắng túm lấy một tên học sinh, hỏi: “Sao lại thế này, các ngươi chỉ cứu Chúc Anh Đài sao? Thế còn Mã Văn Tài đâu, chẳng phải hắn và Chúc Anh Đài cùng ngã xuống sao? Các ngươi nhiều người đứng ở đây làm gì, còn không mau cứu hắn!”

“Văn, Văn Tài huynh, hắn rơi xuống sâu hơn.” Cái tên học sinh bị ta túm quần áo thấy ta tức giận thì hoảng sợ, cuống quít chỉ tay về phía vực thẳm, ta nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện ra chỗ Mã Văn Tài rơi xuống thấp hơn so với Chúc Anh Đài khoảng hơn mét rưỡi, hai tay hắn đang cố nắm chặt vào một cái gốc cây lớn, hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, dưới chân hắn là địa hình lòng chảo, nước sông chảy xiết xuôi dòng, tình thế hết sức nguy cấp.

Tên học sinh kia còn nói: “Diệp huynh, ngươi đừng vội, Văn Tài huynh vẫn còn chưa rơi xuống mà, hắn đang bám ở bên kia. Bây giờ dây thừng không đủ dài, đã có người chạy về trường tìm thêm rồi, hiện tại việc cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, Văn Tài huynh thì phải chờ đến lúc lấy thêm dây thừng thì mới có thể tiến hành kéo lên được… ”

“Nói hươu nói vượn”! Ta tức giận đến mức mặt cũng xanh mét, cái gì gọi là trước cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, sau đó mới tìm cách cứu Mã Văn Tài? Hắn giờ đang treo lơ lửng, không chừng một giây sau đã rơi xuống rồi, các ngươi còn không mau nghĩ biện pháp khác để cứu người, còn đứng đây chờ dây thừng?

Ta suy nghĩ một chút, lại hỏi người kia: “Dây thừng dài khoảng bao nhiêu?”

“Năm mét.” Đối phương hình như không hiểu tại sao ta hỏi điều đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

Năm mét, như vậy là đủ rồi. Ta cũng cao tầm một mét rưỡi. “Đưa dây thừng cho ta!” Mắt thấy Chúc Anh Đài vừa mới cố sức trẻo lên được rồi, Lương Sơn Bá cùng với Vương Huệ chạy lại lo lắng quan tâm nàng thế nào, hoàn toàn quên dưới vực còn có một người, khiến ta không khỏi tức giận, đoạt mạnh lấy dây thừng.

Lương Sơn Bá lúc này mới nhớ đến Mã Văn Tài còn đang ở dưới vực, vội vàng tỏ vẻ xin lỗi muốn đến hỗ trợ,


Old school Swatch Watches