
n đây, ngoại trừ thăm Thanh nhi, còn có chuyện khác.”
Mặc dù ta hơi cảm thấy hôm nay hắn ôn nhã thiện ngôn khác ngày thường, nhưng ở trên núi buồn chán, cũng hưng phấn bừng bừng nhìn chằm chằm vào con người trong suốt của hắn truy hỏi: “Ly Quang ý là……”
Ánh mắt của hắn trốn tránh một chút, lắp bắp nói: “Nhạc Kha……”
Ta nghe vậy giận dữ, cầm bát sứ thô trong tay quăng lên bàn đá, một tiếng ‘ba’ kia bát sứ vỡ thành bốn mảnh, do nổi hận khó giải thích được, phồng quai hàm, gương mặt trở nên lạnh nhạt nói: “Ly Quang, ngươi cũng biết ta chưa bao giờ là người có tính tốt. Cái tên hạ lưu kia, còn đề cập đến hắn làm chi?”
Ly Quang đứng lên khỏi ghế, cực kỳ khó xử, trong đôi mắt trong suốt ánh lên sự thương cảm: “Thanh nhi, ngày đó ba người chúng ta mới quen biết, dạo chơi khắp tứ hải bát hoang, vô cùng vui vẻ?– ta cũng biết nàng bị giáng tới đây chịu khổ, trong lòng tất nhiên có oán khí……”
Tên hồ đồ này! Lúc trước ta tức giận đánh Nhạc Kha, là vì bảo vệ ai chứ?
Giận dữ ngược lại càng cười to, ta chỉ vào cửa cây lạnh lùng nói: “Ly Quang, ngươi không nên nói đến con rồng phóng túng kia, đó là chuyện của các ngươi, không có liên quan gì đến ta! Miếu nhỏ nơi này, không thể chứa nổi đại phật như ngươi, xin hãy trở về đi, không cần làm thuyết khách thay cho hắn.”
Nói xong phất tay áo quét mảnh sứ vỡ trên bàn xuống, nhanh chóng bước qua, mở lớn cửa cây, làm tư thế tiễn khách.
Từ trước đến nay Ly Quang luôn có tính rất tốt, ta tiễn khách như vậy nhưng hắn cũng không giận, nhẹ giọng nói: “Thanh nhi, nàng đừng tức giận, sau này ta không đề cập đến hắn trước mặt nàng cũng không sao. Mấy ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”
Thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.
Chương 4: Lần Đầu Gặp Gỡ Như Thế Nào
Năm ấy ta và Nhạc Kha gặp nhau, lúc ta vừa mới tròn bốn ngàn tám trăm tuổi, chỉ vì đấu võ mồm với Đan Chu, lần đầu tiên trốn dì rời khỏi núi Đan Huyệt. Lúc đó bốn biển rất to lớn, mặc cho ta ngao du, đói ăn quả mọng khát uống nước suối trong, lại chẳng phải gặp đám người quen luôn chỉ chỉ trỏ trỏ, đúng là chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Có một ngày đi ngang qua Đông Hải, thấy được điện ngọc trong suốt, nước biển xanh trong, chân trời mênh mông, vì thế hóa thành chân thân chim Loan, bay lượn trên bầu trời xinh đẹp nơi biển xanh. Đang vô cùng đắc ý vui sướng, phía chân trời có một con chim khổng lồ bay đến, cánh của nó như đám mây sà xuống, thật là đáng thán phục.
Ta đang tán thưởng không thôi, con chim khổng lồ kia vỗ sóng mà bay đến, sóng lạnh nhấp nhô, mây xanh muốn mưa, đã đến ngay trước mắt, như mây đen che kín, khuất lấp ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu ta, khàn khàn cười, thật khinh thường nói: “Con chim Loan nho nhỏ, lượn trong mây xanh mà muốn bay đến tận chín tầng trời, không biết tự lượng sức mình.”
Từ trước đến giờ ta hận nhất là hạng người không có chuyện gì liên quan đến mình mà vô cớ chỉ trích khinh thường, tâm trạng vui vẻ đi du ngoạn lập tức bị giội nước lạnh, không cam lòng yếu thế nói: “Chẳng qua chỉ là một tên ngốc có khổ người lớn một chút thôi!”
Con chim khổng lồ kia phút chốc biến thành kích thước ngang bằng với chân thân của ta, giọng nói khàn khàn: “Chim Loan, dám đấu một trận?”
Ta thấy mắt chim của nó rất dữ tơn, ý đồ không tốt, thầm nghĩ thằng nhãi này chả biết giận dỗi chỗ nào, lại tới tìm ta trúc giận, đúng là còn trẻ sức lực dồi dào, cực kỳ tức giận trả lời: “Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
Nó thấy ta trả lời, cái mỏ khổng lồ nhọn hoắc, sức lực rất mạnh mẽ, mổ về phía ta. Mặc dù pháp thuật của ta không giỏi, nhưng từ nhỏ cũng là người giỏi đánh nhau, lập tức không quan tâm, đánh sáp lá cà với nó một trận. Thấy nó có năm móng sắc như lưỡi câu, lưỡi mác thế ào ạt, nguy hiểm né qua, đuổi theo sát phía sau, mổ lên cánh, hai móng vuốt của ta túm lấy một nhúm lông chim trên lưng của nó.
Hai con chim đánh nhau, kỳ thật không khác gì trò chọi gà ở nhân gian, chẳng qua không có ai cá cược góp vui mà thôi.
Phía trên đánh tới thích thú, lông chim đều rơi rụng, cũng không biết là của nó hay là của ta. Ta chỉ thấy toàn thân có vài chỗ vô cùng đau đớn, cũng chỉ có thể cắn răng tận lực chống đỡ. Con chim kia không ngờ ta lại có cách đấu vô lại như vậy, lạnh lùng mỉm cười, nhưng cũng ăn miếng trả miếng, chẳng né tránh nữa, giương cánh dài, phút chốc biến thành dáng vẻ lúc đầu, mạnh mẽ vỗ đôi cánh khổng lồ, quạt ta bay đi.
Ta không khỏi bị lộn nhào mấy vòng trong không trung, rơi xuống với tốc độ nhanh, đột nhiên trong lúc đó trước mắt tối sầm, tai mắt mũi miệng đều bị nước bắn vào, ngực bỗng nghẹn uất, đúng là đã rớt xuống làn sóng lạnh màu u bích. Theo thế rơi, ta nhìn thấy bên trong biển sâu u ám có một vị công tử cẩm y màu trắng chậm rãi đi đến, sóng nước dập dờn, tay áo khẽ lay động, giống như đi trên đất bằng. Sắc trắng của cẩm y rất chói mắt, giống như ánh sáng mặt trời đều tụ lại trên người hắn, ánh sáng loá mắt, trong nháy mắt, chung quanh lập tức sáng tỏ lên không ít.
Làn nước lạnh xung quanh như đang bóp nghẹn lại, giác quan của ta cũng nhanh chóng không rõ ràng.
Lúc mở mắt lại lần nữa, trên đỉnh đ