Old school Easter eggs.
Long phượng tình trường

Long phượng tình trường

Tác giả: Lam Ngả Thảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326035

Bình chọn: 8.00/10/603 lượt.

là tiên đạo, cái gì là ma đạo? Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, chỉ cần có thể gia tăng tu vi, không bị người khác khi dễ, tiên hay ma có gì khác biệt?”

Trong lòng ta hết sức nôn nóng, sao có thể có tâm tình mà nghe hắn, lớn tiếng quát: “Một yêu tinh nho nhỏ cũng dám lớn tiếng bàn về đạo lý. Chi bằng đỡ một kiếm của ta rồi nói.” Ngũ Sắc Thanh Linh hóa thành mũi kiếm ngũ sắc lạnh như băng, bay dày đặc về phía hắn, khiến hắn tay chân luống cuống, không rảnh mà nói nữa.

Ta trước giờ vẫn coi Hổ Yêu là yêu tinh nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, cũng có vài phần hợp nhãn, hôm nay nhìn lại, lại thấy hắn nhiều chuyện lắm điều, quả thực giống mấy lão già lẩm cẩm ở trần gian, trong đầu toàn là hồ dán.

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng băng giá của Áp Vương: “Hổ Yêu, ngươi tạm thời lui xuống”

Hổ Yêu nghe vậy, ánh mắt pha chút thương xót nhìn ta một cái, trong chớp mắt biến mất trong bóng tối.

Xung quanh lần nữa lại trống không, ta nắm chặt kiếm, nháy mắt đứng bên cạnh Nhạc Kha. Trên người hắn loang lổ vết máu, vẻ mặt buồn bực nói: “Còn không mau đi, chẳng lẽ chờ hồn bay phách tán?”

Khi đó, ta cũng giận dữ như thế mà trách mắng, đuổi Cửu Ly đi.

Không biết sao, trong mắt chợt ngập tràn sương mù cơ hồ gần như không nhìn thấy gì nữa, thế nhưng vẫn làm ra dáng vẻ vô lại khi xưa, hì hì cười: “Sao lại phải đi? Tứ hoang bát hải này có được mấy áp dữ thế này? Ngươi với ta hợp lực đấu một trận, chắc cũng sẽ nổi danh!”

Áp dữ thấy thú vị, pháp khí trong tay mạnh mẽ tấn công tới, ta chưa kịp đánh giá pháp khí của hắn, đã thấy áp lực xung quanh tăng vọt, làm ta gần như không thở nổi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương oán hận tuyệt vọng vô cùng, ta chẳng qua chỉ là một tán tiên không ai thèm để tâm lo lắng trong giới, vậy mà cũng bày mưu tính kế lấy mạng ta, nếu ngay đến người dì ruột thân thiết nhất cũng muốn ta sớm hồn phi phách tán, ta càng không thể để bọn họ được như ý, nơi đan điền chợt xuất hiện một nguồn nhiệt lượng nóng bỏng phun trào, như thể có một luồng khí lợi hại tiềm ẩn trong người đang sống lại, Ngũ Sắc Thanh Linh cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt nhất từ trước đến giờ, hướng về phía áp dữ mà đánh tới, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết dường như không thể tin nổi, Thanh Linh đâm trúng trước ngực hắn, hắn phẫn nộ quát: “Yêu nghiệt ngươi từ đâu tới?”

Ta ngơ ngơ ngác ngác không hiểu vì sao, tu vi của bản thân có mấy cân mấy lượng, trong lòng ta đương nhiên hiểu rõ. Chẳng qua là sau đòn vừa rồi, nguồn tiên lực lớn lao kia lại như đá chìm đáy biển. Rốt cuộc khó tìm.

Sắc mặt Nhạc Kha phức tạp, đưa tay nắm lấy tay ta: “Đi-“ Lời còn chưa dứt, đã nhanh chóng bay ra khỏi đó, bên ngoài phòng vẫn tối đen như mực, thị lực của hắn thật tốt, chỉ trong khoảnh khắc đã mang ta ra khỏi kết giới của áp dữ.

Bên ngoài kết giới, trăng sáng sao thưa, thì ra đã quá nửa đêm.

Về tới nhà tranh, ta đảo quanh khắp viện, tuy rằng trận huyết chiến này khiến người sợ hãi, nhưng ta vẫn không quên trong nhà còn một Bạch Hổ chưa từng rời đi. Chỉ là trước mặt Nhạc Kha, ta rốt cuộc sao có thể mở miệng gọi lão hổ này là Nhạc Kha?

Nhạc Kha thấy ta lo lắng như vậy, tìm kiếm khắp trong phòng ngoài phòng, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: “Thanh nhi, nàng đang tìm cái gì?”

Ta khó xử liếc mắt một cái, Bạch Hổ hư đốn này, cũng không biết trốn đi đâu rồi? Chần chừ một hồi, cuối cùng mở miệng khoa tay múa chân: “Trong nhà ta nuôi một con Bạch hổ…” thất vọng nhìn xung quanh một lúc, cực kỳ ủ rũ: “Không thấy nó.”

Nhạc Kha thương tích đầy mình, giờ phút này đang ngồi trên ghế đá trong viện để trị thương, đau đến ngũ quan vặn vẹo, thế nhưng vẫn hàm chứa ý cười: “Chẳng qua chỉ là con hổ, không thấy thì thôi.”

Ta lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Con hổ này là Bạch hổ cực kỳ hiếm lạ, lại là thú cưng của Ly Quang, ta nuôi giùm hắn, nhưng lại không thấy…”

Ý cười trên mặt hắn nhạt đi, vẻ mặt cứng ngắc, cắn răng nói: “Nàng đối với Ly Quang tốt thật đấy!”

Ta thấy trên người hắn loang lổ vết máu, có chút áy náy nói: “Ta biết ngươi vô cùng đau đớn, nhưng cũng không được cắn răng a, nếu cắn bị thương đầu lưỡi, ngay cả thuốc cũng nuốt không được, làm sao khỏe?”

Hắn cúi đầu rầu rĩ, hình như có vài phần hận ý: “Một con hổ của Ly Quang lại quan trọng với nàng như vậy?”

Ta bưng chậu nước đi tới, xắn tay áo chuẩn rửa sạch vết thương cho hắn, tiện miệng nói: “Điều đó là đương nhiên. Nếu không xét đến giới tính của ta, ba người, ngươi, ta và Ly Quang, cũng coi như là hổ bằng cẩu hữu. Chỉ là ngươi thật không có nghĩa khí, bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được đi, thế nhưng ngay đến Ly Quang ngươi cũng muốn nhúng chàm, ta sao có thể đồng ý…Hắn ôn nhã như thế, nếu như ngươi lại cậy mạnh, e là có muốn chống cự cũng chẳng nổi.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ sậm, thoạt nhìn có vẻ giống như muốn khóc, nhìn kỹ lại giống như tức giận: “Ta chưa từng có tà niệm với Ly Quang?”

Ta ở thế gian lêu lổng nhiều năm học được một câu: Thẹn quá hóa giận. Dùng để chỉ cho phản ứng của những người khi bị người ta nói trúng chỗ đau hoặc là vạch ra v