
nụ cười thê lương : ” Tam điện hạ, lần này cũng là Thanh Loan xin lỗi người ! ”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm, như rừng rậm sum suê, rừng sâu hút lá tốt tươi, nhưng lại không thể nhìn thấy bên trong ẩn chứa điều gì. Nếu không tiến vào, cũng chỉ có thể ở phía ngoài liếc nhìn mà thôi.
Cúi đầu dưới ánh mắt bức người đến như vậy của hắn, ta cực kỳ hèn mọn nói : ” Ta tự nhiên cũng biết bản thân mình bất quá chỉ là con chim loan cô độc trong giới, còn sống hay đã chết cũng không có gì khác biệt, lại chẳng có người vướng bận…Chính là…chính là tình thế nguy nan ngày hôm nay, được Tam điện hạ ra tay tương trợ, cùng với việc lần trước suýt chút nữa hồn phi phách tán, cũng là được Tam điện hạ bảo toàn, Thanh Loan vô cùng cảm kích, nhưng lại không biết lấy gì báo đáp ! ”
Ánh mắt hắn bình tĩnh, thản nhiên nói : ” Nếu đã không biết lấy gì báo đáp, vậy lấy thân báo đáp đi ? ”
Ách…Nếu nói đến tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân của người phàm, kết quả chung quy vẫn là mỹ nhân lấy thân báo đáp. Lấy bối cảnh tiên giới, nguyên bản này cũng có thể sử dụng. Chỉ là, hắn cứu ta không chỉ một lần, thêm lần trước ta đánh nhau thua Côn Bằng, chìm vào Đông Hải, đây đã là lần thứ ba cứu ta khỏi nguy ách. Nhưng ta lại biết hắn quá rõ, con rồng này có tật xấu hay quên, ta nếu tin rằng những lời hắn nói là thực, sau khi thoát được kiếp nạn này, đến một ngày ta cùng hắn thành thân, đại hôn ngày thứ hai rời giường, hắn đứng ở đầu giường quan sát ta một hồi, hỏi lại một câu : ” Ngươi vì sao ngủ trên giường ? ”
Mẹ ơi a…… Ta đáp lại thế nào đây?
Cái tật xấu này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại đặc biệt quan trọng.
Giả như ta với hắn sau này có con, hắn vừa ngủ dậy đã không thể nhận ra con mình, người khác nhất định cho là ta đã làm ra việc mất thể diện. Tiên gia mặc dù chưa từng có chuyện trầm lồng heo—đương nhiên, Đông Hải vốn dĩ chính là một cái hồ lớn, làm gì có hồ nào rộng lớn hơn Đông Hải—chuyện ngâm lồng heo đúng thực là làm điều thừa. Nhưng lại sợ nước miếng của người ngoài làm ta chết đuối.
Ta biết rõ tư vị bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, đương nhiên sẽ không mong muốn con mình nếm trải cảm giác chua xót khổ sở này. Thêm nữa việc ta với hắn đánh nhau dữ dội đến nay vẫn chưa phân định, cả hai còn chưa nói rõ ràng, lúc này nói lấy thân báo đáp, quả thực là có hơi sớm.
Ta ha ha hồ lộng nói: “Ngươi với ta quen biết cũng chẳng phải một ngày, nếu hôm nay có thể thoát khỏi nguy khốn, Thanh Loan tất nhiên lấy thân báo đáp!”
Hắn lạnh lạnh liếc ta một cái, hơi hơi gật gật đầu, biểu tình giống như cực kỳ không tin.
Ta lau cái trán lấm tấm mồ hôi cùng hắn ngăn địch, tự nhiên biết hắn hoài nghi như vậy cũng là có đạo lý. Ngôn xuất tất hành (nói là làm) đó là hành vi của những phàm nhân quân tử cổ hủ, bản tiên chẳng qua chỉ là một loài lông vũ, vạn năm qua tình huống nói rồi không làm được không phải chỉ có một lần, hắn hoài nghi cũng là có nguyên do, chẳng thể nào trách người khác.
Áp Vương thấy hai người chúng ta như vậy càng tức giận hơn, cười ngạo mạn độc ác : ” Lão phu cho vợ chồng son các ngươi thời gian ly biệt cũng không thành vấn đề. ” Há miệng phun ra tam muội chân hỏa, vòng quanh kết giới xoay quanh không dừng.
Nhạc Kha thấp giọng nói: “Nàng ở đây chờ ta!” Nói rồi thân thể như dải lụa trắng lao ra khỏi tiên chướng, trong tay nắm chặt lưỡi kiếm ba thước, đánh thẳng đến trước mặt Áp vương.
Ta thấy hắn liều mạng tấn công, dùng phương pháp cá chết lưới rách, đương nhiên là vì tu vi không thể bằng Áp vương, tiên chướng này chỉ có thể bảo hộ được một lúc, bị vây ở đây cũng không thể thoát khỏi nguy khốn, hắn mới có hành động này.
Lòng ta chợt ảm đạm, đã biết bản thân đem sinh mạng cứ thế mà chấm dứt, không ngờ lại để Nhạc Kha gây ra hành động không đáng như vậy. Hắn có cha có mẹ, huynh đệ hòa thuận, tỷ muội thân thiết, với ta bất quá chỉ là một đoạn tương giao, trải qua mấy ngàn năm, chung quy vẫn là có chút tình nghĩa. Thế nhưng ta trước giờ tính tình kích động lại hay gây sự, cuối cùng những tưởng một quả đấm đã phá hỏng mảnh giao tình này không lưu lại chút gì, lại không ngờ đến lúc ta trong cảnh cận kề nguy nan lại được hắn tương trợ, thật sự khiến ta không rõ là vì sao nhưng vẫn cực kỳ cảm động.
Giông tố sấm sét bên ngoài kết giới chuyền động dữ dội, Áp vương cùng Nhạc Kha đánh nhau đã không dưới trăm chiêu. Hiện giờ hết thảy những yêu tinh có chút đạo hạnh trong núi Nữ Sàng đều đã quy phục dưới chân Áp vương, những u linh ác quỷ đó mặc dù không thể mảy may tổn thương đến Nhạc Kha, nhưng không biết tự lúc nào, bốn phía xung quanh thế nhưng đã xuất hiện một đám yêu tinh do Hổ yêu cầm đầu, những yêu tinh như sói yêu báo yêu đều giữ chặt thương giáo đề phòng, nhân lúc Nhạc Kha lơ là phòng bị, thình lình đâm hắn một nhát.
Nhạc Kha vốn dĩ đã trong hoàn cảnh bất lợi, lúc này lại bị bọn tiểu yêu dùng chút thủ đoạn làm vướng chân vướng tay, vài lần đã để lộ dấu hiệu bị đả bại, nếu không phải chân thân hắn là rồng, cũng không sợ tam muội chân hỏa của Áp vương, giờ phút này e là đã sớm thua trận bỏ mạng.
Ta ở bên tro