
thương cho vị công chúa khờ khạo này, phải tuân thủ vô số điều cấm, tuy là một vị công chúa cao quý nhất trong Phượng Cung, cũng chỉ là một con phượng hoàng trong lồng son.
Lúc công chúa Đan Chu của Điểu Tộc bảy ngàn tuổi liền định việc hôn nhân với thái tử Lăng Xương của Thiên Giới, long phượng hài hòa sánh đôi, là một câu chuyện được mọi người ca tụng trong khắp Tứ Hải Bát Hoang. Chỉ là Thiên Hậu nương nương tương lai mỗi một ngôn từ một cử chỉ dù sao cũng phải tuân theo khuôn phép, không thể lén xuống nhân gian là một trong những giới luật đó. Mỗi ngày giống như con rối gỗ bị một đám tiên nga vây quanh, dáng điệu cử chỉ lời nói việc làm, đều phải mẫu mực, làm chuyện gì sai, liền có trưởng lão trong tộc dạy bảo, sợ tương lai gả vào Cửu Trùng Thiên, sẽ làm mất thể diện của Điểu Tộc.
Tiên nga bên cạnh nàng ta đều là do các tinh quái Điều Tộc tu thành, chung quy vẫn có bản tính khó sửa, mỗi ngày đều ríu tít nhiều chuyện, ngay cả một món điểm tâm công chúa ăn sau bữa trưa, cũng sẽ tranh chấp nửa ngày, ai cũng hận không thể để cho công chúa ăn được điểm tâm do mình chuẩn bị, trong phòng giống như lúc nào cũng mở ra đại hội chim tước, vô cùng náo nhiết.
Trong điện của ta từ trước đến nay vốn rất quạnh quẽ, cùng lắm chỉ có hai Tiên Nga để sai làm việc nặng, thấy ta trở về cũng lười biếng. Có khi ta mười ngày nửa tháng không trở về, tùy ý du ngoạn khắp chốn Tứ Hải Bát Hoang, ngoại trừ Cửu Ly, cũng là không nhớ đến người nào.
Hôm nay ta mang theo Cửu Ly trở về, một đám tiên nga tiên đồng trong Phượng Tê Cung thấy ta hận không thể lập tức nhượng bộ lui binh. Khi đến gần nơi ta ở, hai Tiên Nga trong điện kia nhìn thấy ta từ xa xa, thế nhưng thân mình run run đồng loạt lui về phía sau vài bước, trong mắt có vẻ rất sợ hãi. Quang cảnh này khiến cho ta chợt nhớ đến một chuyện: vị Long Tam Hoàng Tử Nhạc Kha của Đông Hải tự cho mình siêu phàm kia, hiện nay còn nằm ở trên giường dưỡng thương.
Nhạc Kha từ trước đến nay trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu phóng khoáng, cũng xem như là bạn thâm giao với ta. Vốn ta đánh hắn thoạt nhìn thì hắn bị thiệt thòi, kỳ thật nếu suy nghĩ lại, nhưng ta liều lĩnh đánh người, ngược lại bị chịu thiệt lớn.
Thấy giận chúng thần tiên Tứ Hải Bát Hoang này ai ai cũng chỉ cảm thấy thiếu niên phong lưu phóng khoáng ngược lại truyền đi những giai thoại đẹp, ta động tay động chân lại rơi xuống hạng thấp kém như vậy. Cho nên chỉ cảm thấy ta thô bỉ, lại không biết hắn xứng đáng bị như vậy. Thiệt thòi to lớn này người ngoài không nhìn thấy được, ta ở trong cung chậm rãi đi thẳng tới, thật lĩnh hội sâu sắc.
Cửu Ly có thiên tính cảnh giác, cũng không biết là bởi vì không khí trong cung hay là thái độ của hai Tiên Nga làm nó bất an, nó động đậy bất an trong lòng ta vài cái, được ta cúi đầu nói nhảm vài câu, cũng yên ổn hơn, tùy ý cho ta ôm vào trong điện.
Ta thở dài, đặt nó trên chiếc bàn, rót một ly Phong Lộ hớp một ngụm, thấy nó đáng thương nhìn vào thứ trong ly của ta, có lẽ là thấy sắc mặt của ta không tốt, nó cũng không dám lỗ mãng. Ta đặt cái ly sát vào nó, đút nửa ly Phong Lộ khác cho nó, thở dài một hồi.
Ta đang là một tán tiên vui vẻ, vì trừng trị tên bại hoại của tiên giới, liên luỵ phá hủy luôn danh dự của mình, khiến cho chúng tiên nga, cung thị chê cười, còn bị giáng đến núi Nữ Sàng, làm địa tiên, quả thật mất nhiều hơn được! Chỉ hận lúc ấy mình nương tay từ tâm, đánh mất cơ hội. Nên gỡ thêm nhiều phiến vảy rồng nữa, làm cho hắn nằm trên long sàn thêm một hai trăm năm nữa, cũng ít gây tai họa cho đám tiên nữ……
Lại nghĩ tới núi Nữ Sàng có nhiều tinh quái ác yêu, Cửu Ly chỉ mới tám trăm tuổi, lần này rời đi cũng không giống như ngày xưa, lại không có khả năng trở về, nếu để một con hồ ly nhỏ trong cung điện to như vậy, thật là có chút lo lắng.
Thôi, lúc trước nó nguyện ý theo ta, hôm nay ta nên hỏi nó một tiếng.
Ta lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm đôi đồng tử màu đỏ trong suốt óng ánh của nó, dịu dàng nói: “Cửu Ly, hôm nay tỷ tỷ phải rời khỏi nơi này, không trở về nữa. Ngươi muốn về Thanh Khâu hay là ở lại núi Đan Huyệt?”
Nó nghiêng đầu đánh giá ta, giống như không hiểu chút nào, trong đôi đồng tử màu đỏ một mảnh mờ mịt.
Ta bật cười, chỉ cảm thấy mình có ý nghĩ kỳ lạ.
Tuy Cửu Vĩ Hồ là linh vật, nhưng lúc chưa hóa thành hình người làm sao nghe hiểu được lời nói của ta?
Mặc dù ta không biết vì sao người của núi Đan Huyệt đối xử hẹp hòi với ta, nhưng Cửu Ly định cư ở nơi đây, lại chưa bao giờ bị xem thường vô cớ. Cũng không biết là do Cửu Ly từ nhỏ có mạo mỹ, hay là Cửu Vĩ Hồ biết mê hoặc lòng người?
Nếu nó ở nơi đây, tất nhiên sống yên ổn hơn rất nhiều so với đi núi Nữ Sàng. Sáu trăm năm sống nương tựa lẫn nhau, một khi chia lìa, cũng không biết khi nào gặp nhau?
Ta nhìn lướt qua trong phòng một lần, sống nhờ nơi đây gần vạn năm, chẳng qua cũng chỉ tích góp từng chút một mấy quyển sách mỏng manh, một ít vật tiêu khiển, cũng không quan trọng lắm, cho nên vứt bỏ không lấy thứ nào. Cuối cùng vuốt ve cái đầu nhỏ ấm áp của Cửu Ly một lần, quay đầu ra cửa phòng, điều khiển đụn mây