
hưa từng đối chọi gay gắt với Đan Chu, nhưng cũng nhớ kỹ việc này, chẳng quên.
Nhưng đánh Long Tử Đông Hải, cũng là chuyện sáng sớm ngày hôm nay,– nàng ta làm sao mà biết được?
Mặc dù trong lòng ta có chút bất an, quay đầu nhìn thấy sắc mặt bất đắc dĩ của dì, cũng biết bà ấy đã quen nhìn thấy Đan Chu đối xử với ta ra sao, ngược lại ta cảm thấy rất bình tĩnh — cho dù việc này truyền khắp Tứ Hải Bát Hoang, nhưng đánh cũng đã đánh, cùng lắm thì Nhạc Kha đánh lại ta là được. Tuy nói chân thân của chim Loan không có vảy, thì ít ra mấy cong lông vũ màu xanh vẫn có chứ.
Ta mềm nhẹ vuốt ve bộ lông trơn mượt của Cửu Ly, nói: “Cần chi công chúa điện hạ quan tâm? Chỉ là gỡ xuống vài miếng vảy rồng thôi mà!”
Đan Chu đương nhiên muốn đối chọi gay gắt với ta: “Nói ra nhẹ nhàng quá, gỡ xuống vài miếng vảy rồng thôi! Nếu không phải mẫu thân lên Thiên Đình ra mặt giúp ngươi, giờ phút này thế nào có núi Nữ Sàng cho ngươi cư trú? Sợ là sớm bị nhốt đánh vào Súc Sinh Đạo, không thể trở mình!”
Ngụ ý dường như ta có thể cư trú ở núi Nữ Sàng, thế nhưng là một chuyện may mắn lắm?
Trong lòng ta đầy tức giận oán trách, trên mặt chỉ làm ra vẻ khó hiểu, mỉm cười, càng làm cho nàng ta buồn bực gấp bội, phía trên khuôn mặt kiều diễm lệ khí đột nhiên càng tăng thêm.“Đang yên ổn làm một tiên tử vui vẻ thì không làm, lại muốn đi đến chỗ hoang vắng làm một thổ tiên. Cũng chẳng trách người bên ngoài không chịu giúp đỡ ngươi, chẳng qua chỉ là một khối bùn nhão……”
Nếu không có dì gần ngay trước mắt, sợ là trong phút chốc nàng ta nhịn không được, sớm đã động tay với ta.
Ta hận sâu đậm Nhạc Kha keo kiệt. Dù sau kết bạn với hắn cũng đã sáu bảy ngàn năm, đánh nhau cũng không phải chỉ có một lần, cho tới bây giờ vẫn giống như đứa trẻ chưa cai sữa, đánh thua cư nhiên lại nói cho lão cha biết, khi dễ ta không cha không mẹ sao?
Càng hận Đan Chu không để ý thể diện chỉ trích ta như vậy.
Có một đám tiên nga đứng phía sau nàng ta, nghe thấy lời ấy đều là khe khẽ nói nhỏ, chỉ trỏ. Ta ở trong Phượng Tê Cung đã gần một vạn năm, từ lúc ban đầu mới có ký ức, thì đã lớn lên trong tiếng chỉ trích nghị luận của đám cung nhân, cũng biết mình không cha không mẹ, chỉ là một còn chim Loan mồ côi được gởi nuôi ở trong Phượng Cung, nếu có chút khả năng quan sát cảm nhận, tất nhiên phải học cách nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Cho đến bây giờ ta vẫn cố tình đần độn, không biết chuyện gì, da mặt dầy như tường thành. Thường có tiên nga chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng ta, chê ta miệng lưỡi sắc bén tâm địa độc ác, hoàn toàn không có một chút gì khiến cho người ta thích cả. Mỗi khi ta nghe được mấy lời này, chỉ làm như bị ù tai. Nếu có thêm lời nói độc ác, động tay động chân, thì dù sao ta cũng không nhân nhượng chút nào mà đánh trả lại . Khi còn nhỏ khoảng bốn ngàn năm tuổi, cũng không biết đã cùng với đám tiểu tiên cùng tuổi đánh nhau bao nhiêu lần rồi. Càng ôm ấp hy vọng ngu ngốc ngông cuồng gấp bội: Cha mẹ đã hồn phi phách tán trước khi sinh hạ ta, tất nhiên không muốn để cho ta bị khinh thường mà lớn lên!
Chỉ vì suy nghĩ như vậy cuối cùng mỗi đêm ta đều tự nói để lừa gạt bản thân mình, nếu bị Đan Chu biết được, sợ là sẽ cười đến rụng răng.
Ngay cả dì, cũng không biết làm sao với cô con gái được nuông chiều này, tùy ý cho nàng ta ương ngạnh. Ta cũng phản bác thành thói quen, không chút lưu tình chỉ trích nàng ta: “Công chúa điện hạ ngươi lén xuống nhân gian?”
Có lẽ Đan Chu cũng không đoán được ta chọc vào tai vạ lớn như vậy mà ngay cả hốc mắt cũng chưa từng đỏ lên , thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi, lại bị ta vạch trần chuyện nàng ta phạm giới, không khỏi đỏ cả gương mắt thanh tú, biện bạch nói: “Bậy bạ!”
Từ trước đến này ta rất thích nhìn dáng vẻ Đan Chu mặt đỏ lên như vậy, giống như quả trên cây đào mật trong điện của ta, thật khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Trong lòng mặc dù cười thầm, trên mặt vẫn phải nghiêm trang cực kỳ thành khẩn nói: “Cái gọi là bùn nhão không trát được tường, ta nhớ rõ đây là một câu tục ngữ của nhân gian!”
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Phượng Tê Cung, cho tới bây giờ rất ít người dám mỉa mai Đan Chu, nàng ta bị câu nói dối của ta lừa, nhất thời gương mặt ngọc trắng bệch lén nhìn dì, nhìn thấy sắc mặt bà ấy không giận mà uy nghiêm, có chút oán hận trừng mắt nhìn ta một cái, che mặt chạy vào trong cung, một đám tiên nga đuổi theo phía sau, y phục rực rỡ lộn xộn nhiều màu sắc, hương mai tràn nhập mũi, tình cảnh này thật là long trọng.
Trong miệng ta ‘chậc chậc’ thở dài, chỉ cảm thấy Đan Chu chẳng qua đã sống phí hơn một vạn ba nghìn tuổi, bị mấy câu nói của ta ép buộc đến lộ ra chân tướng.
Hai mắt dì trầm lặng như biển, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nở nụ cười từ ái hiếm thấy: “Ngươi đứa nhỏ này……”
Đương nhiên ta hiểu được làm trò trước mặt bà ấy, lần này có chút làm càn, chỉ là ta ỷ vào sau này không trở lại núi Đan Huyệt nữa, dù sao cũng phải trả thù Đan Chu. Kỳ thật nàng ta không hề biết, mỗi khi nàng ta mặc vũ y nhiều màu sắc nâng cao chân khí thế cao ngạo đi ngang qua trước mặt ta, trong lòng ta dù sao vẫn có chút đáng