
“Việc này cứ như vậy đi. Loan nhi không thể lại từ chối. Để Hùng Lực đi theo con, phụ thân cũng yên tâm không ít.”
Lại qua nửa tháng nữa, nghe nói Giao Vương đã chiếm đóng chỗ ở của hai vị Long Vương của Đông và Nam Hải, Đông Hải Long Vương đưa gia quyến đến Điền Trì, chỉ chờ sau khi Thiên Giới thảo phạt Giao Vương thì trở về. Ta nghĩ nếu Nhạc Kha nghe được chuyện này, nói không chừng vẫn nhớ ơn dưỡng dục của vợ chồng Long Vương, sẽ xuống Điền Trì thăm phụ mẫu nên ta vội tìm phụ thân thám thính thêm vài chuyện.
Phụ thân vừa bảo hai vị thuộc hạ Tu La đi điều tra, vừa nhíu mày hỏi: “Loan nhi vừa nhớ Ly Quang, vừa muốn tìm kiếm tên tiểu tử Nhạc Kha kia, có thể nói phụ thân biết rốt cuộc con thích vị nào không?”
Nhớ tới ân oán mấy vạn năm giữa hai tộc, lòng ta run lên, cũng không biết phụ thân có tức giận hay không. Liếc mắt dò xét người, thật cẩn thận nói: “Nữ nhi…… nữ nhi thích Nhạc Kha.”
Sắc mặt phụ thân trở nên khó coi. Phương Trọng đứng phía sau người thì lắc đầu, giống nhau tiếc hận thay cho ta. Phụ thân vô cùng từ tốn nói: “Con cũng biết, mẫu thân con chết như thế nào?”
Lòng ta bắt đầu chấn động kịch liệt, mấy ngày nay mặc dù biết Thiên Giới cùng tộc Tu La có mấy vạn năm ân oán, nhưng chưa bao giờ liên hệ chặt chẽ ân oán này với bản thân ta. Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim quặn thắt, cũng không thể kiên trì nổi mà trả lời: “Mẫu thân bị Huyền Thiên Hồng Lôi của Thiên Giới đánh……”
Phụ thân khó nén nỗi lòng đau xót: “Mặc dù ta không ngăn cản chuyện con kết bạn với tên tiểu tử Nhạc Kha kia, nhưng việc thành hôn, ngoại trừ nam nữ hai bên đồng ý, chung quy vẫn cần song phương vui mừng tác thành mới được cho là một nhân duyên mỹ mãn?”
Lòng ta dần dần chùng xuống, cúi đầu nói: “Phụ thân không đồng ý?”
Mắt người mở to, hốc mắt ửng đỏ: “Thiên Giới có thể khiến mẫu thân của con sống lại sao? Chín lần chín tám mốt Huyền Thiên Hồng Lôi kia ngày ngày đêm đêm vẫn luôn vang bên tai phụ thân, suốt hơn vạn năm qua chưa bao giờ ngừng, con bảo phụ thân làm sao đồng ý được chứ?”
Trước mắt ta tối sầm, thiếu chút nữa ngã ra sau. Lưng được một người đỡ lấy, giọng tươi trẻ vô cùng thân thiết: “Công chúa cẩn thận.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy miệng Hùng Lực mở rồi lại khép, trước mắt hiện lên hai hàm răng sáng của hắn, về phần hắn nói cái gì thì ta chẳng nghe được một câu nào.
Chương 64: Tương Tư Khó Mở
Chung quy phụ thân vẫn rất yêu thương ta, thấy ta buồn bã khổ sở, cuối cùng đồng ý cho ta đến Điền Trì thử thời vận. Nhưng mọi chuyện trên đường đi thì phải nghe theo sự an bài của Hùng Lực.
Ta cũng biết suy nghĩ của bản thân rất ngu ngốc. Phụ thân có thể đồng ý cho ta đi đã là sự khoan dung rất lớn. Chuyện mẫu thân qua đời luôn luôn là nỗi đau lớn nhất trong lòng người. Mà nay người không ngăn cản ta đi gặp con trai Thiên Đế, khiến lòng ta áy náy không thôi.
Trước khi đi, tiểu Hỉ Thước đau thương khóc lóc cầu xin, hy vọng ta có thể dẫn theo nàng rời khỏi thành Tu La, đến núi Đan Huyệt để tìm hiểu tình hình kẻ địch.
Ta vốn không định trở về núi Đan Huyệt, nhưng nghĩ đến tộc Hỉ Thước bị tai bay vạ gió như vậy, quả thật bởi vì Đan Chu bị từ hôn ngay trong lễ cưới nên giận chó đánh mèo lên thân mấy con chim vô tội này, xét cho cùng thì cũng là một hạt quả ta ném mà gây ra huyết án, cho nên ta không thể trốn tránh trách nhiệm.
Suy nghĩ một lúc, đành phải dẫn nàng ta theo.
Núi Đan Huyệt được bao phủ trong làn sương mù, Hùng Lực nhíu mày nhìn một hồi, do dự nói: “Công chúa, nơi đây oán khí rất nặng, vẫn nên để tiểu thần đi thám thính trước.”
Nói xong hắn đã muốn phi thân bay đi.
Ta vội vàng đưa tay giữa lấy ống tay áo của hắn, ngăn cản nói: “Hùng Lực tướng quân chậm đã, địa hình nơi này ngươi không quen thuộc, vẫn nên theo ta đi đi. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở nơi này, nhắm mắt lại cũng có thể mò được đường đi, đám mây mù này cũng không thể ngăn trở ta.”
Tiểu Hỉ Thước hóa thành hình người, là một tiểu nha đầu khoảng mười bốn mười lăm tuổi, áo trắng váy đen, dáng vẻ sợ sệt nhút nhát, đôi mắt ươn ướt, đúng là tật xấu khó bỏ, bỗng nhiên lại chảy nước mắt, lúc này nhìn thấy ta và Hùng Lực tranh chấp, uất ức không tan, lại nhẹ nhàng khóc nức nở nói: “Công chúa và tướng quân không nên vì tiểu nữ tử mà tranh chấp như vậy, đều là lỗi của tiểu nữ.”
Nữ tử Tu La đều là dạng lanh lẹ, hiến khi rơi lệ. Hai mắt Hùng Lực mở to, ta lại kéo kéo ống tay áo hắn, sợ hắn lại nói ra câu nào đó không xuôi tai chọc tiểu Hỉ Thước này càng khóc lớn hơn. Thấy hắn kiềm chế tính tình, ta liền khuyên nhủ tiểu nha đầu: “Tiểu Thước nhi đừng khóc, đều là lỗi của Bổn Tiên, Bổn Tiên không nên ngồi trên đụn mây xem náo nhiệt, không nên bất cẩn dùng hột trái cây ném trúng cầu Hỉ Thước.”
Nàng ta nghe xong lời này thì càng khóc lóc thảm thiết. Mặc dù lòng ta có chút áy náy, nhưng không chịu nổi tiếng gào khóc dữ dội của nàng ta, sợ sẽ dẫn dụ đám lính Điểu Tộc tuần núi đến, lòng ta đành hạ quyết tâm hơi độc ác, niệm thuật định thân giữ nàng ta đứng yên tại chỗ.
Tiếng khóc bỗng nhiên dừng lại. Khoảng gian mày Hùng Lực tràn đầy ý cười, thở dài: “Vươn