
rọng tình si ngốc, không thua gì Tu La Vương phụ thân. Nhưng miệng lại không dám nói nhiều lời, chỉ sợ không cẩn thận, ngay cả lúc chia tay chút ý cười trên mặt hắn cũng bị ta quét sạch. Chỉ khẽ mỉm cười dặn dò hắn: “Giao tộc và Thiên giới đánh nhau, kẻ trên trời kẻ dưới nước, chung quy vẫn là chịu thiệt một chút, nếu như ngươi có thể khuyên can Giao vương …” Ngừng lại một chút, chỉ cảm thấy chuyện này khả năng cực kỳ nhỏ nhoi. Ta sớm đã biết Giao Vương chuyên quyền độc đoán, Ly Quang há có thể ảnh hưởng chứ.
Trong lòng thay hắn lo nghĩ, lắc lắc đầu cười nói: “Ngươi xem, ta lại đi nói lời ngốc nghếch thế này. Nếu như không thể khuyên giải Giao Vương, ngươi phải tìm cách khác đi. Chỉ là bất luận thế nào, chung quy cũng phải chú ý bản thân. Ta ở trong thành Tu La, dù gì ta với ngươi vẫn sẽ có cơ hội gặp gỡ.”
Trong đôi mắt hắn tràn ngập ấm áp dịu dàng, thấp giọng nói: “Thanh nhi, lời này của nàng trái lại thật khiến ta cảm thấy giống như tiểu thê tử căn dặn phu quân lúc đi xa, mọi chuyện phải thận trọng, nếu như đây là thật thì tốt biết bao?”
Tiễn bước Ly Quang, trong lòng ta buồn bã bế tắc, phiền muộn khó chịu, ở trên mặt nước đạp sóng mà đi, chỉ cảm thấy đất trời bao la, sóng biếc trập trùng, càng thêm u sầu thê lương.
Trong số các thủ hộ đi theo phía sau có một người trẻ tuổi dáng vẻ khỏe mạnh tiến lên nói: “Bẩm công chúa, lúc thuộc hạ rời đi, Vương thượng đã căn dặn thuộc hạ, nhanh chóng hộ tống công chúa hồi cung, không thể nấn ná bên ngoài quá lâu.”
Mấy ngày nay từ khi ta ở cùng với phụ thân, người cũng chưa từng yêu cầu ta chuyện gì. Trong lòng cho rằng hộ vệ Tu La này chính là giả truyền mệnh lệnh, ngả người nằm trên mặt biển, đầu gối trên hai tay, xấu xa nói “Ta đi đến đây có chút mệt mỏi, nếu như ngươi muốn lập tức đưa ta về, vậy ra sẽ cõng ta sao?”
Ý cười trong đôi mắt nam tử chợt thoáng qua, nghiêm nét mặt khom người nói: “Nam nữ khác biệt, thân thể công chúa tôn quý, không cho phép hạ thần vấy bẩn.”
Ta nghe hắn tự xưng hạ thần, cũng không phải là hộ vệ chuyên trách, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ có trọng thần võ tướng mới tự xưng như vậy. Mấy hộ vệ này tất cả đều tự xưng thuộc hạ, lẽ nào nam tử này lại không phải hộ vệ, chính là võ tướng của Tu La Vương phụ thân? Không khỏi híp mắt, quan sát hắn nhiều một chút.
Nam tử trước mắt lưng dài vai rộng, làn da hơi ngăm đen, không trắng nõn như nam tử Thiên giới, nhưng tóc đen răng trắng, trong mắt ý cười nồng đậm, có chút khí phách của Tu La Vương phụ thân, cực kỳ quang minh lỗi lạc.
Ta luôn luôn tán thưởng những nam tử giống như phụ thân, quan sát hắn kỹ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ta thấy ngươi không giống hộ vệ, lẽ nào là trọng thần võ tướng trong tộc?”
Hắn khẽ mỉm cười, tựa như vầng dương chói lọi, khiến người khác nảy sinh ý muốn thân thiết. Chỉ nghe hắn cao giọng đáp: “Tiểu thần chính là Hùng Lực-chiến tướng dưới trướng Tu La Vương, thống lĩnh đội quân tiên phong.”
Ta lập tức bật dậy, trên mặt nóng bừng, có chút ngượng ngùng nói: “Hùng Lực Tướng quân đừng chê cười. Thanh Loan hôm nay tâm tình không thoải mái, nhất thời thất lễ, vẫn xin Hùng Lực tướng quân rộng lòng lượng thứ, đừng nhắc đến chuyện này trước mặt phụ thân.”
Hắn mờ mịt khó hiểu: “Công chúa đa lễ rồi. Chỉ là tiểu thần thấy Vương thượng hết mực yêu thương công chúa, chuyện nhỏ này, công chúa vì sao lại sợ Vương thượng?”
Ta lắc lắc đầu, “Không phải vậy. Không phải Thanh Loan sợ Tu La phụ thân, mà là Tu La phụ thân hàng ngày trăm công nghìn việc, chính vụ bận rộn, người đối với chiến tướng dưới trướng lại quan tâm nể trọng, nếu biết ta ở trước mặt tướng quân vô lễ thế này, trong lòng nhất định không vui. Thanh Loan không thể thay phụ vương chia sẻ phiền não thì thôi, lẽ nào lại có thể khiến người không vui?”
Hùng Lực cao ráo tráng kiện, tính tình xem ra cũng không khác với những nam tử trong tộc, đều ngay thẳng bộc trực. Nghe ta giải thích như vậy, cười nói: “Vương thượng và công chúa vạn năm không gặp, nhưng sao tiểu thần nhìn thấy, công chúa và Vương thượng một chút xa cách cũng không có, thật tình quan tâm hiếu thuận.”
Ta liếc hắn một cái, nổi giận.
“Hùng Lực tướng quân muốn nói ta và phụ thân hai bên xa cách, oán hận đối phương mới phải? Phụ thân kiên cường, trọng tình trọng nghĩa, chính là một nam tử hiếm có khắp bát hoang tứ hải này, cho dù người không phải là phụ thân của ta, cũng đáng để ta kính trọng.”
Hùng Lực gật gật đầu, ngạo nghễ nói: “Vương của tộc Tu La ta, anh dũng thiện chiến, lỗi lạc kiên nghị, đương nhiên là một nam tử chân chính!”
Đương lúc hai người bọn ta lời qua tiếng lại, từ phía chân trời có một đám mây lảo đa lảo đảo nhẹ nhàng đáp xuống, đám mây đó dừng lại trên đỉnh đầu chúng ta một chút, người trên đó thò đầu nhìn , ta còn chưa kịp nhìn cho rõ ràng, người trên đám mây đã lập tức rơi xuống, khuấy một đống bọt nước tung tóe trước mặt ta, chìm xuống bên dưới.
Ta vừa lau bọt nước trên mặt, Hùng Lực đã lập tức nhảy xuống nước, không lâu sau liền vớt lên một nữ tử đang hôn mê, bước tới nhìn, không phải ai xa lạ mà chính là Hồng Oanh-thị nữ thiếp thân