
ờ ta sau khi rơi xuống hạ giới lại vừa vặn rơi trên nhành cây ngô đồng ở núi Đan Huyệt, vừa vặn được mẫu thân nàng là Bích Hoàng công chúa cứu.”
“Mẫu thân…Mẫu thân đã cứu ngươi?” Suy đoán trong lòng được chứng thực, ta nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy trước mặt chính là tầng tầng sương vụ, muốn vén lên mà không vén được. Chuyện của mẫu thân năm đó, ngoại trừ Tu La Vương thì chỉ có người trước mắt là rõ ràng nhất, cũng không giống với Giao Vương, trong đó còn có cả lời đồn đãi, không thể khiến ta tin được.
Hắn gật gật đầu, nói: “Năm đó ta được mẫu thân của nàng cứu, tiếng là tỷ đệ nhưng kỳ thực lại như mẫu tử. Đúng lúc người tròn hai vạn tuổi, dẫn theo ta ra ngoài du ngoạn. Không ngờ sau đó lại tình cờ gặp Tu La Vương.”
Trong lòng ta kích động, tựa như thủy triều không ngừng dâng lên, hết nửa ngày mới mở đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân cùng Tu La Vương…Hai người họ…”
Nhạc Kha dường như hiểu được sợ hãi của ta, đưa tay nắm chặt tay ta, ta lúc này mới cảm giác được bản thân đang siết chặt tay thành nắm đấm, căng thẳng đến độ toàn thân đều cứng ngắc. Hắn từ từ tháo từng ngón tay ta ra, nắm chặt trong bàn tay mình như thể muốn từ đó truyền cho ta chút sức lực của hắn, nói: “Thanh nhi, nàng không cần phải căng thẳng. Mẫu thân và phụ thân nàng chính là đôi phu thê ân ái nhất. Tu La Vương là một nam tử hán quang minh lỗi lạc, hành sự rõ ràng không câu nệ, đối xử với mẫu thân nàng cũng cực kỳ tốt. Hai người quen biết bốn vạn năm mới thành thân, một vạn năm sau mới có nàng. Năm đó lúc nàng chào đời, cả thành Tu La ăn mừng suốt ba ngày ba đêm, cha nàng ôm nàng đứng nghiêm trang trên tường thành, cao hứng đến độ suýt nữa thì rơi từ trên tường thành xuống, say khướt suốt hai ngày.”
Mắt ta không thể xuyên qua năm tháng, không thể quay về một vạn bốn trăm năm trước, chứng kiến thời khắc ta sinh ra, cả thành Tu La ăn mừng suốt đêm, nhưng ta mơ hồ có thể tưởng tượng được dáng vẻ khi cười của người, đôi mắt sáng lấp lánh, hàm răng trắng bóng , ánh mắt nhìn ta tất cả đều là vui mừng không ngớt….Nước mắt từng chút từng chút một lăn dài. Những phỏng đoán cùng lo lắng bấy lâu đều đặt xuống, ta nhớ tới lần đầu tiên gặp người, một nam nhân to cao chín thước khí thế bừng bừng từng chút từng chút ngồi thấp xuống, dáng vẻ vừa mừng vừa lo, nhiều năm như vậy, đến lúc này vẫn không hiểu được những chua cay vui buồn trong đó.
Bất luận là đắng cay bởi bao ánh mắt lạnh lẽo, bất luận là bản thân đã từng không ít lần tự thấy xót xa bởi chính mình cô độc, những oán hận căm phẫn bất bình ẩn giấu bấy nay vào giờ phút này đều tan biến hết. Cuối cùng ta đã có thể buông bỏ– ta sinh ra, cũng được phụ mẫu song thân tươi cười đón nhận, là đứa con mà phụ mẫu trông mong, dân chúng cả thành ăn mừng nghênh đón ta vừa chào đời. So với việc Đan Chu sinh ra, bách điểu hướng hạ, núi Đan Huyệt phong cảnh đẹp đẽ không bút mực nào tả xiết, một chút cũng không thua kém.
Ta lao về phía trước, ôm chặt nam tử trước mắt, bất chấp cẩm sam sạch sẽ của hắn, bất chấp hắn ngọc dung xinh đẹp, chỉ cất tiếng khóc lớn, nước mắt như hồng thủy cuồn cuộn trào ra, vạn năm phẫn hận nhất thời được giải tỏa, giờ phút này khó mà nén được.
Đợi đến khi ta đem nước mắt quệt đầy vạt áo trước ngực hắn, cổ họng khóc đến khàn giọng, lúc này hắn mới đỡ ta dậy, lấy khăn tay lau sạch vệt nước mắt trên mặt ta, từ tốn nói: “Chỉ là trong khoảng thời gian mấy vạn năm lúc nàng còn chưa sinh ra, Thiên giới và Tộc Tu La chiến tranh liên miên không dứt. Phụ vương ta kế vị Thiên đế, phong con gái chiến thần làm Thiên hậu. Rất nhiều lần, ta cực kỳ muốn xông lên Cửu Trùng Thiên hỏi thử Phụ vương về tông tích của mẫu phi, nhưng vì ở dưới hạ giới bị không ít Thiên binh Thiên tướng truy sát nên đành thôi. Sau này tâm tàn ý lạnh, chỉ theo bên cạnh mẫu thân nàng, xem bà như thân nhân. Có điều lúc bà mới thành thân với Tu La Vương, cũng chưa từng nói với ngoại tổ mẫu của nàng, sợ ngoại tổ mẫu nàng không chịu đồng ý. Đành phải đợi đến khi sinh nàng ra, trước phái hai cô nương tộc Tu La đến núi Đan Huyệt báo tin mừng, nào ngờ ngoại tổ mẫu nàng tức giận quá độ mà qua đời. Khi ấy Thiên giới và tộc Tu La lại bắt đầu đánh nhau, lại đương lúc quyết chiến sinh tử, Tu La Vương bất đắc dĩ đành để hai mẹ con nàng ở lại thành Tu La, bản thân thì đến Thiên hà quyết chiến.”
Phụ mẫu lần này cách biệt , liền chính là vĩnh viễn.
Sự việc sau đó, ta đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn cực kỳ muốn biết, mặc dù nước mắt rưng rưng vẫn một mực hối thúc hắn nói tiếp.
Nhạc Kha ngừng một chút, nói: “Năm đó ta bảo vệ mẫu thân nàng và nàng về núi Đan Huyệt chịu tang, nhưng còn chưa đến nơi đã bị trưởng tộc Xích Diễm ngăn ở giữa đường. Trên người bà ta mặc tang phục, chỉ vào mẫu thân nàng nói bà bất hiếu. Mẫu thân nàng đang ôm nàng chạy đến dưới chân núi Đan Huyệt…chính lúc tỷ muội hai người đang tranh chấp, trên trời hạ xuống thánh chỉ, phạt mẫu thân nàng chịu chín chín tám mốt đạo Hồng Thiên Huyền Lôi, thì ra là do tộc trưởng Xích Diễm căm hận bà hại chết mẫu thân, đích thân lên Thiên giới xin hình