
tử điện hạ dọa sợ, ở trong Ngự hoa viên của Thiên đế đi loanh quanh, cuối cùng nghe được thanh âm yếu ớt của nữ tử.
Ta lập tức ngây ngốc đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không dám nhúc nhích, nghiêng tai nghe ngóng, chỉ có tiếng cánh hoa khẽ nở hé nhụy cùng tiếng gió nhẹ lùa qua rừng cây, một tiếng côn trùng kêu hay chim hót cũng không có.
Đương lúc ta toàn lực chú ý bỗng nhiên nghe thấy ai đó nói: “Này, tiểu ngốc điểu, sao lại không đi?”
Tâm thần ta tán loạn, cơ hồ khóc ra tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi ngay tại chỗ. Sau lưng một đôi tay có lực vươn tới, dìu ta đứng dậy. Ta xoay người lao đến, đầu dụi thẳng vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn, cơ thể như thể bị lạnh run, nhưng ngửi thấy mùi hương hoa thạch quỳnh dìu dịu, cuối cùng cũng an tâm trở lại.
Hắn hết sức kinh ngạc, vỗ hai cái trên lưng ta, giống như phụ mẫu nơi phàm giới dỗ dành một đứa trẻ. Đến khi hô hấp của ta bình thường trở lại mới nói: “Thanh nhi, sao lại sợ đến thế này?”
Ta ở trong lòng hắn không chịu ra, tức giận chỉ trích: “Còn không phải là ngươi, sao lại nghỉ ngơi ở chỗ nào không biết. Lần trước quá nửa đêm ta đi loanh quanh ở đây, từng nghe thấy thanh âm của một nữ tử, cực kỳ thê lương, trở về liền sợ đến phát bệnh.”
Hắn ở trên lưng ta vỗ vỗ vài lần, cười nói: “Có lẽ là ảo giác của nàng …”
Ta giận hắn không thèm để tâm, hung hăng ở trong ngực hắn đánh hai cái, nhưng chính là vẫn không dám rời khỏi ngực hắn, sợ sẽ nghe thấy thanh âm thê lương của nữ tử đó.
Trong lúc cười đùa, sợ hãi trong lòng dần dần tản đi. Hắn nắm tay ta đi giữa hoa cỏ, như thể những con đường mòn bị lá rụng che lấp giấu kỹ hắn đều có thể tìm thấy. Ta nhìn đến thú vị, đương lúc tỉ mỉ quan sát một con đường mòn, bên tai có một tiếng than yếu ớt, một thanh âm thê lương lo lắng nói: “Chạy mau…Con ơi chạy mau…Con ơi chạy mau…”
Ta nhịn không được rùng mình một hồi, lập tức quay đầu nhìn Nhạc Kha, nhưng thấy hắn sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, giống như bị cái gì đấy tóm chặt tâm can đau đớn vô cùng, bàn tay níu chặt lấy tay ta từ từ dùng lực, xương cốt ta cơ hồ muốn bị hắn nắm đứt.
Thanh âm đó không ngừng quẩn quanh bên tai, như thể có một nữ tử cô đơn thấp giọng kể lể, có lúc một từ cũng không nghe rõ, có lúc chỉ là lời thúc giục lo lắng, không ngừng thúc giục: “Con ơi chạy mau…Con ơi chạy mau…”
Trên lưng ta mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, nhưng toàn thân cứng ngắc, hai mắt chỉ ngây ngốc nhìn Nhạc Kha, hắn bỗng nhiên kéo ta, bắt đầu đi xung quanh khắp hoa viên không ngừng tìm kiếm, càng đi càng nhanh, có lúc ở trong bụi hoa khi thì bên tàng cây dừng lại một chút, lần theo tiếng nói mà đi.
Trong lòng ta cực kỳ kinh hãi, chỉ cảm thấy thanh âm này đối với hắn dường như có ma lực, dẫn dụ hắn tìm kiếm khắp nơi. Len lén nhìn hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, lo lắng hoảng sợ, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua nét hối hận như ánh lửa bập bùng nổi lên trên mặt hắn, từng chút từng chút lóe qua. Lặng lẽ đưa tay, một tay đem hắn đánh bất tỉnh, gọi mây đến rồi đặt hắn lên trên, làm như không nghe thấy thanh âm nữ tử thảm thiết bi thương bên tai, hướng hàn đàm nơi Ly Quang ngụ lại mà đi.
Ta cũng đã mấy ngày không tới đây, lúc tới chỗ hàn đàm, thấy Ly Quang đang nghiêng mình tựa vào núi đá, tâm tình trấn tĩnh trở lại.
Ly Quang đứng dậy giúp ta đặt Nhạc Kha lên trên núi đá, thấy nét mặt hắn đau khổ, lo lắng nói: “Thanh nhi, hắn lại sao vậy?”
Ta đem sự việc kể lại cho hắn nghe. Hắn trầm ngâm rất lâu, thử dò xét: “Lẽ nào là ảo thuật của Giao tộc ta? Vạn năm trước, hoàng cung Giao tộc ta bị trộm đi rất nhiều thư tịch tu luyện ảo thuật, đến bây giờ vẫn chưa tra ra là yêu nghiệt phương nào đã lấy. Lý nào chính là nữ tử trong vườn?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại nói: “Suy đoán này cũng không ổn. Ảo thuật Giao tộc nhiếp hồn, nếu là hai người nghe được, đương nhiên hai người đều bị nhiếp hồn, có lý nào Thanh nhi từ đầu đến cuối vẫn tỉnh táo, Nhạc Kha lại bị mê hoặc?”
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào hắn nói: “Chuyện này cũng dễ giải thích. Nhạc Kha vốn dĩ hồn phách không đầy đủ, dễ dàng bị nhiếp hồn cũng đúng.”
Ly Quang gật đầu phụ họa. Lại thấy hắn có chút buồn rầu: “Thanh nhi sao lại ở cùng một chỗ với Nhạc Kha?”
Sợ hãi trong lòng ta đã tạm thời trấn định, lại nhớ tới lần này tứ hải Long Vương long trọng tiến đến, cười nói: “Qua năm ba ngày nữa, Thiên giới này nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt. Tứ hải Long Vương dẫn theo Long tử Long nữ đã thành niên lên Thiên giới, mong muốn cùng tứ hải kết quan hệ thông gia, cầu được lương phối. Thiên đế ngày mai sẽ hạ chỉ lệnh cho tộc trưởng quốc chủ các tộc dẫn theo công chúa vương tử lên tham dự yến hội.”
Ly Quang ngẩng đầu sâu lắng quan sát ta một hồi, nói: “Nhạc Kha hắn không đề cập đến mình muốn cưới người nào có hay?”
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào hắn cười lớn: “Con rồng ngốc này…Đừng hại công chúa nhà người ta. Mấy công chúa đó đều được nuông chiều vô cùng, vạn nhất cưới về, chưa năm ba ngày đã không nhận ra người nhà…”Ý cười trong lòng dần nhạt, chỉ nghĩ tới ngày Nhạc Kha cưới vợ, hắn che chở nữ tử đó giống như che chở bảo bọc ta, xả thân tương cứ