
rái đất này hình cầu. Anh không còn chỗ để mà lẩn trốn nữa. Anh sẽ đối diện với tất cả
-Mai Mai này, sau này xa em rồi anh sẽ rất nhớ em! Em ….em có nhớ anh không?
Mai Mai không trả lời vì ai cũng biết câu trả lời sẽ là có. Làm sao lại không nhớ cơ chứ?! Mới chỉ hơn 1 tháng qua 2 người thật sự gần gũi nhau nhưng cũng đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp. Những kí ức đã hằn sâu trong tim mỗi người, quên làm sao được?!
-Cho anh ôm em lần cuối được không?-Lạc Dương chợt hỏi
Và rồi không đợi Mai mai trả lời, Lạc Dương đã choàng cánh tay ôm cô vào lòng, siết lấy thật chặt, càng lúc càng chặt như thể anh ấy muốn giữ lấy 1 phần linh hồn cô ấy ở bên anh
Và anh còn muốn mang theo cả mùi hương như thạch hoa quả vương vấn trên người cô nữa. Mùi hương thoang thoảng quyến rũ 1 cách lạ kì.
Nó khiến anh say đắm ngây ngất.
Có lẽ đến mãi sau này thứ hương thơm ấy vẫn sẽ ám ảnh anh, làm anh phải sống trong nỗi nhớ, trong thế giới mộng mị của mùi thơm ngọt ngào nồng nàn đến chết người ấy
-Em nhớ phải làm việc ngoan ngoãn đấy, đừng có nhõng nhẽo làm nũng Tử Long như con nít nữa. Tử Long bận lắm. Sẽ rất khó khăn cho em trong thời gian đầu này. Em sẽ phải đối diện với cả đóng công việc và cả cô bạn gái của Tử Long bây giờ nữa. Nhưng đừng nản chí, phải thử mới biết được. Chắc chắn Tử Long sẽ nhớ ra em thôi. Không có con đường nào trải hoa hồng cả. Đường đi vất vả lắm. Sẽ có lúc em khóc.
Ngày trước em có anh nhưng ngày mai rồi sẽ khác. Em phải đối mặt với khó khăn 1 mình, em cũng phải biết nuốt nước mắt, nuốt những nỗi đau vào lòng để tiếp tục bước đi, phải cố gắng tới cùng. Nếu đã cố gắng hết sức mình mà vẫn không có hi vọng hay bất cứ lúc nào em cảm thấy chán nản cuộc đời này đừng tìm đến cái chết. Nếu không có em cuộc sống của anh sẽ chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Giúp anh sống tiếp ,việc này không nằm ngoài khả năng của em chứ? …..Và em cũng đừng lo, anh luôn dang rộng cánh tay chào đón em trở về nếu em thất bại. Anh sẽ chờ em, hãy để anh được chờ em.
Điều cuối cùng anh muốn nói với em là anh….. anh- yêu- em, rất yêu em…..mãi
mãi….vĩnh viễn…..
Lạc Dương nói nghẹn ngào từng tiếng. Khóe mắt cay cay. Anh muốn khóc. Nhưng anh lại ngửa mặt lên trời ngăn không cho những giọi nước mắt chảy xuống. Tâm can anh đang có sự giằng xé.
Sóng nước từ trong mắt anh đang cuộn trào nhưng nó nhất định không chịu chảy ra. Anh ghét nước mắt. Anh không phải là con gái, không thể yếu đuối như thế được. Bản lĩnh của 1 thằng đàn ông không cho phép anh khóc
Hơn nữa khóc trước mặt người yêu là hèn nhát. Mai Mai biết Lạc Dương yêu mình nhiều lắm nhưng chưa lúc nào được thể hiện 1 cách mãnh liệt qua lời nói như thế này. Trái tim cô lại rung động
-Ngày mai mình sẽ chỉ nhìn nhau trong nỗi nhớ phải không anh?…… Sau này em không ở bên anh nữa, anh vẫn phải cười đấy. Em muốn mỗi ngày lại được nhìn thấy nụ cười lung linh trên môi anh. Anh cười trông rất đẹp trai, thật đấy. Đừng có lúc nào cũng lạnh lùng với con gái như trước nữa. Anh cũng phải có người yêu chứ?! Lạc Dương anh phải sống cho bản thân mình. Anh hi sinh vì em thế là đủ rồi. Đừng chờ em nữa………….
Nói đến đây, Mai Mai không kìm nổi nỗi xúc động nữa. Giọt nước mắt từ khóe mi lại lăn dài trên hai gò má. Lạc Dương nắm lấy bàn tay cô ấy hôn khẽ lên đó.
Những ngón tay cô bất giác run rẩy. Mọi cử động nhẹ nhàng đều mang cái gì đó rất xót xa, tiếc nuối…..
Lạc Dương cúi xuống hôn cô ấy. Mai Mai khẽ nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn cuối cùng của anh ấy, nụ hôn cho li biệt. Nhưng khi đôi môi anh vừa chạm vào bờ môi cô ấy thì bất chợt
……
Reng reng- tiếng chuông hẹn giờ vang lên.
12 giờ rồi.
Tiếng chuông kêu lên như xé lòng người. Nó cướp đi cơ hội được trao nụ hôn cuối cùng cho Mai Mai của Lạc Dương. Nó khiến người ta phải tiếc nuối
Tiếng chuông khép lại quá khứ hạnh phúc. Tiếng chuông báo hiệu sự chia li. Số mệnh 2 con người sẽ sang 1 trang mới với đầy chông gai đầy đau thương
Lạc Dương khựng lại, đẩy Mai mai ra xa. Cô bé mở mắt nhìn anh đầy thắc mắc
-Kết thúc rồi ! Từ giờ phút này anh không còn là chồng em nữa. Hãy bước đi trên con đường của em. Anh sẽ đi trên con đường khác. Anh thật lòng mong em tìm được đến thiên đường tình yêu của mình. Chúc em hạnh phúc!
Sớm muộn gì cũng thế, ngày mai anh và em sẽ nói chuyện này với bố mẹ. Kết thúc càng sớm càng tốt. Anh sẽ cho người chuyển đến em bộ hồ sơ xin việc. Em tự đi nộp nhé. Đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em. Tạm biệt !
Thế rồi Lạc Dương buông lỏng bàn tay Mai Mai ra, thở dài nhìn cô và quay lưng biết những bước thật dài về phía xe ô tô, bước rất nhanh như thể trốn tránh tất cả thế giới này vậy
Mai Mai lặng người nhìn theo anh. Đèn đường và những mảng tối sáng vẽ nên trong mắt cô 1 cái bóng cao lớn đau khổ cứ mỗi lúc 1 nhạt nhòa.
Nhưng rồi bất chợt Lạc Dương dừng bước, anh quay người lại nhìn Mai mai ánh mắt tha thiết đáng thương vô cùng
-Liệu có quá tham lam không nếu…..nếu …..em có thể nói yêu anh lần cuối được không? Anh muốn được nghe
Mai Mai thoáng giật mình. Cô không nói gì, giữ sự im lặng , sự im lặng thật đáng sợ. Đôi mắt long lanh ng