
người phụ nữ, cậu vội mở cửa bước ra với khuôn mặt trắng bệnh vì mệt mỏi của mình, cố lê từng bước để chào đón người phụ nữ.
Cửa mở một người phụ nữ trung niên với vẻ đẹp mặn mà tứ tuần, đồ quần áo khoát trên người cùng trang sức trên người toát lên vẻ cao sang nhìn là cậu biết thuộc giới thượng lưu, dù không biết là ai nhưng từ nhỏ mẹ cậu đã dạy phải biết biết lịch sự, cuối chào và nở nụ cười hiền hòa dù cậu đã mệt nhoài:
– Dạ chào bác, bác kiếm ai?
– Cho tôi hỏi đây có phải nhà của Trúc Nhân không ? – bà ta lịch sự.
– Dạ vâng, cháu là Trúc Nhân, bác tìm cháu có việc gì ạ – như chợt nhớ ra điều gì, cậu liền nói – mời bác vào nhà.
Bà ta đi theo cậu vào nhà, nhà khá đơn sơ chỉ có bộ bàn cũ kỉ để tiếp khách, bà ta ngồi xuống rồi cất giọng:
– Nhà cậu còn những ai.
– Dạ thưa bác, cháu sống với mẹ nhưng mẹ cháu đã qua đời, cháu còn ông bà nội nhưng họ ở xa ít khi cháu về thăm lắm, à mà bác biết mẹ cháu sao? – cậu nói kèm theo vài tiếng ho.
– Vậy là coi như cậu sống một mình à?
– Dạ…cháu sống cùng một người nữa nhưng anh ấy đi làm chưa về – cậu nói giọng buồn.
– Bạn cậu à – bà ta nhấn mạnh.
– Dạ anh ấy là người yêu của cháu nhưng….. – cậu nói không nên lời.
– Cậu không thấy kì quặt khi 2 thằng con trai yêu nhau sao ? – bà lại hỏi.
– Cháu thấy cũng không có vấn đề gì vì đơn giản tình yêu nó đến thì đến, và tình yêu không phân biệt tuổi tác, hoàn cảnh và cả giới tính – cậu nói.
– Vậy gia đình người cậu yêu có biết không – nói mà nhìn thẳng vào cậu.
– Dạ cháu không biết – cậu nói mà lòng chợt nặng trĩu.
– Cậu nghĩ như thế nào khi gia đình người cậu yêu biết chuyện ?
– Dạ…. – cậu không nói được lời nói.
– Nãy giờ cũng vong vo quá nhiều, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn cho tiện, tôi là mẹ của thằng Tử người mà cậu đang sống chung, tôi muốn cậu kết thúc chuyện này – bà ta nói cứng gắn.
– Dạ thưa bác….. – cậu ấp úng, nếu lúc trước thì cậu sẽ chiến đấu cho tình yêu của mình với anh nhưng bây giờ thì đấu tranh được gì anh đã sắp cưới vợ rồi nhưng người đó không phải là cậu, cậu lặng im nhưng rồi mạnh dạng nhìn thẳng vào bà ta – dạ thưa bác cháu biết chuyện này trước sao gì cũng tới tay gia đình bác, vốn dĩ cháu là 1 kẻ mồ côi không cha không mẹ được gặp và được anh Tử yêu thương là 1 điều hạnh phúc vô cùng to lớn đối với cháu, cháu không giàu có hay đến với anh ấy với mục đích lợi dụng ăn tiền của anh ấy, cháu đến với anh Tử chỉ có 2 bàn tay trắng và 1 tình yêu mạnh mẽ. Tình yêu dù có mạnh mẽ tới đâu thì cũng có lúc yếu mềm và rồi cháu nhận ra nhiêu đó chưa bao giờ gọi là đủ. Anh Tử giàu có đẹp trai việc làm lại ổn định tương lai tươi sáng đang mở rộng chỉ có 1 cô gái xinh đẹp tên Mỹ Duyên mới thật sự cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc nên….cháu chấp nhận buông tay để anh ấy được hạnh phúc, và mục đích cháu về đây để lấy một vài thứ và sẽ ra đi mãi mãi – cậu nói mà nước mắt thi nhau rơi trên khuôn mặt trắng bệch của mình.
– …
– Cháu biết bác sẽ khó chấp nhận được chuyện này nhưng mọi chuyện cũng lỡ rồi, cháu xin chịu mọi chấp nhận, cháu sẽ ra đi và không bao giờ gặp lại anh ấy, bác cũng đừng lo anh ấy sẽ đi tìm cháu vì cháu sẽ đến một nơi dù có biết anh sẽ không bao giờ tìm ra và biết bây giờ trong lòng anh ấy đã không còn hình bóng của cháu, một thời gian anh ấy sẽ quên ngay thôi. Cháu thành thật xin lỗi bác.
– Chẳng phải cậu yêu nó rất nhiều sao – bà hơi bất ngờ về những gì cậu nói.
– Dĩ nhiên là cháu rất yêu anh ấy nhưng nhìn thấy anh ấy hạnh phúc cháu sẽ vui hơn rất nhiều dù biết rằng người mang đến hạnh phúc không phải là cháu – cậu nói những lời như muốn giết chết trái tim của mình.
– …
– Cháu xin phép đi trước, cháu rất vui được gặp bác và bác cho cháu gửi lời chúc hạnh phúc đến anh Tử và chị Mỹ duyên. Thưa bác cháu đi.
Cậu đứng dậy cuối đầu và định rời khỏi ngôi nhà đầy ấm áp yêu thương nhưng vừa đi được vài bước đầu óc bắt đầu xây sẩm, tay chân không còn chút sức lực nào nữa hết và rồi một màn đêm kéo tới. cậu ngã xuống khiến bà ta hoàn toàn bất ngờ nhưng cũng nhanh chống chạy tới rồi đưa cậu tấp tóc đến bệnh viện.
Vào đến khu cấp cứu cậu được đưa vào còn mình bà ta ngồi chờ đợi, cuối cùng thì cậu cũng được đẩy ra với dây nhợ chằng chịt xung quanh đầu giường, rồi xe đẩy được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt.
Chương 54
Khi cậu yên ổn rồi bà quay về nhưng tới gần chiều thì bà lại vào, tình cờ một vị bác sĩ nữa vừa xem hồ sơ bệnh án của cậu với đôi mắt hơi hốt hoảng. Bà đến bên phòng và lại hỏi vi bác sĩ nhưng lần này làm cho bà ngạc nhiên hơn khi thấy vị bác sĩ ấy :
– Có phải Giao không ? – bà lên tiếng trước.
– Chị là… – bà bác sĩ ngạc nhiên.
– Hồng Ngọc nè, Đoàn Hồng Ngọc, Ngọc đanh đá, nhớ không – bà vui mừng.
– Trời con Ngọc đanh đá đây sao, trời ơi – bà vĩ bác sĩ cười rồi ôm lấy người bạn thuở xưa của mình.
Thế là hai người kéo nhau lại chiếc ghế sofa trong phòng cả hai người ngồi hàn quyên tâm sự. Rồi bỗng nhiên vị bác sĩ nhớ đến việc cần làm bà hỏi :
– Người nằm trên giường là con của bồ sao ?
– Không, nó là bạn con mình, tình cờ mình đến nhà và thấy nó ngất xỉu nên đưa v