pacman, rainbows, and roller s
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323762

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

hút chốc đôi môi của cả hai chạm nhẹ vào nhau, không quá mãnh liệt nhưng cũng đủ nồng nàn, rời nhau ra rồi lại nhẹ nhàng tiếp xúc lần nữa, vị ngọt ấy lôi kéo cả hai cứ muốn dính chặt vào nhau, hương vị tình yêu chính là đây vừa ngọt ngào vừa cháy bổng nhưng không quá vội vàng từ từ tận hưởng cái cảm giác mang tên hạnh phúc ban tặng. Dường như Tử không kìm được lòng nữa đẩy chiếc lưỡi của mình vào khoang miệng của cậu mà chọc phá, chiếc lưỡi cậu cũng tinh nghịch đáp trả và cả hai cùng nhau hòa nguyện nụ hôn ột khởi đầu tốt đẹp.

Và rồi cậu giật mình lấy lại ý thức để không cho nụ hôn kéo dài, đẩy Tử ra khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ:

– Anh mới tỉnh dậy.

– Thì đã sao – Tử đáp trả lại mà không biết ngượng.

– Không nên làm vậy, lỡ…ảnh hưởng đến sức khỏe thì sao – cậu nói lắp bắp.

– Có người chăm sóc rồi còn lo gì – Tử nhìn thẳng rồi mặt cậu.

– Ai vậy, tội nghiệp người đó ghê, mà em tin chắc rằng người đó không phải là em – cậu cười chọc phá lại anh.

– Ờ, tưởng đâu em thương tình ai dè bỏ mặt anh luôn, hichic – Tử làm nũng.

– Thôi đi ông tướng, già rồi mà làm như con nít, quýnh đít giờ – cậu chọc.

– Ý dám quýnh đít anh hả anh về mét mẹ anh nè – Tử lại nhỏng nhẽo.

– Mất gì mét, anh không ngoan thì em quýnh chứ sao ở đó mà đòi mét mẹ, lêu lêu – cậu phá lên cười.

– Mét vì em cố tình quýnh đít để dê anh – Tử chọc cậu.

– Trời – cậu nghe xong muốn tẻ xỉu – Thôi vậy để đó ẹ anh quýnh anh đi không thôi có người nói dê xồm thì tội cho em lắm.

Nắm lấy bàn tay của cậu mà áp vào má mình, vươn đôi mắt nhìn cậu với biết bao chất chứa yêu thương, rồi lấy can đảm và tấm lòng của mình mà nói với cậu:

– Nhân nè….

– … – cậu im lặng lắng nghe.

– Có chuyện này anh muốn nói với em từ lâu rồi, nếu nói ra không biết em có đồng ý không? – Tử có vẻ căng thẳng.

– …

– Anh thật sự yêu em đó Nhân à, anh muốn nói cho em biết từ lâu nhưng anh không đủ can đảm nên…lúc em ôm anh trong vòng tay anh muốn nói yêu em vì anh sợ anh không còn cơ hội, nhưng chưa kịp thì…

– Còn gì nữa không – cậu lên tiếng.

– … – Tử ngơ ngác nhìn cậu rồi nói – hết rồi, chỉ nhiêu đó thôi – Tử cụp mặt xuống.

Cậu lấy tay kia còn lại của mình mà nâng khuôn mặt của Tử lên, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy mà nói:

– Anh nói anh yêu em?

– Phải, anh yêu em – Tử khẳng định.

– Vậy thì em cũng xin nói rõ với anh là…. – cậu ngưng.

– … – Tử hồi hợp chờ đợi.

– Em cũng yêu anh – cậu nói.

Môi Tử nở ra một nụ cười mãn nguyện rồi lần này cậu chủ động hôn đáp trả, lãng mạn, ngọt ngào và không kém phần quyết liệt.

Những ngày sao đó là tháng ngày hạnh phúc thật sự của cậu với Tử, cả hai trao cho nhau ánh mắt nồng nàn và những cử chỉ thân mật khiến ai nhìn vào cũng phải ganh tị và dĩ nhiên điều đó làm cho Khương, Toàn và gia đình Tử hết sức khó chịu.

Một buổi chiều nắng đẹp, chim líu lo trên hàng cây, từng cơn gió khẽ hát bài ca quen thuộc từng người từng người hối hả nhưng tại bờ hồ nơi có một cặp tình nhân đang ngồi trên băng ghế đá tay thì đan vào nhau, một người dựa đầu vào vai một người khung cảnh có vẽ hữu tình biết mấy thì bỗng nhiên ở đâu có hai ẻm xuất hiện làm phá tan khung cảnh nên thơ này:

– Hạnh phúc quá ta – người con gái đầu tiên lên tiếng, không ai khác là Phương.

– Sao còn phải hỏi nữa, người ta cỡ này có người thương rồi nào có ngó ngàn gì tới lũ bạn tội nghiệp này chứ, cái này người ta gọi là ham phú phụ bần đây mà – người nói là Lan với giọng điệu chế nhạo.

– Má ơi, cái gì mà ham phú phụ bần cái này người ta gọi là mê trai bỏ bạn đây nè, thôi mình về cho người ta tận hưởng khung trời thơ mộng đi má – nói thì nói chứ Phương đâu có thái độ muốn kéo Lan ra khỏi chỗ đó (nơi cậu và Tử đang ngồi).

Sự xuất hiện của cả hai làm cậu và Tử hơi bất ngờ, cả hai im lặng xem họ sẽ chọc phá mình ra sau, khi nghe tới câu “mê trai bỏ bạn” mặt cậu bỗng nhiên ửng đỏ và tỏ ra vô cùng xấu hổ. Tử thấy vậy liền ôm cậu vào lòng cười tươi mà nói với cả hai:

– Anh là con trai yêu anh thì mê anh không lẽ mê hai đứa, thấy hai đứa ganh tị thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, thôi về nhà chơi với má đi nhé – Tử chọc tức hai đứa.

– Mạnh dữ, anh em với nhau mà anh nỡ lòng lại nói lời ác độc vậy sao, dù gì chúng ta là anh em họ cơ mà, không nễ chút tình cũng nể chút dòng họ chứ anh, anh nói nghe thiệt là phủ phàng, đau lòng quá Phương ơi – Lan giả vờ ôm lấy Phương mà khóc thúc thích.

– Mày thấy chưa Lan khi yêu có ngó ngàng tới ai đâu mặc kệ tụi mình bị ức hiếp mà có lên tiếng nói lời nào đâu mà còn ở đó ngồi cười, số khổ…..huhu – Phương khóc bù lu bù lo.

Cậu nhìn cả hai mà cười muốn đau bụng, không ngờ hai đứa này có năng khiếu diễn hài thiệt chứ. Vẫn còn trong vòng tay của Tử, bấy giờ cậu mới lên tiếng:

– Coi bộ Lan và Phương đổi trường học là vừa rồi đó, diễn xuất đạt ghê, cỡ này chắc Minh Hằng, Bình Minh, Lương Mạnh Hải, Tường Vy, Lê Bê La, Lê Khánh,….chắc húp cháo sớm quá. Diễn đạt quá mà – cậu cười, giọng thì trêu đùa.

– Cứ khéo đùa, mà cậu nói cũng phải để tụi này suy nghĩ coi có nên đổi qua trường sân khấu điện ảnh không. Lúc đó con Nhã Phương này sẽ là một minh tinh màn