Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lau súng cướp cò

Lau súng cướp cò

Tác giả: Tâm Thường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328375

Bình chọn: 8.00/10/837 lượt.

cuộc bên ngoài bất luận kẻ nào cũng không giúp được gì. Nhan Hạ lớn hơn cô bốn tuổi, so với cô nhìn đàn ông nhiều hơn bốn năm cuối cùng vẫn còn hủy ở trên tay Từ Ngao.

Mà cô đây? Lớn như vậy cũng chỉ có qua một lần kia không bệnh mà mất tình cảm. Cô Lạc là hâm mộ cô, ít nhất vui vui vẻ vẻ có yêu hận qua, không giống cô như vậy yêu không được lại không thể nào hận lên.

Đây là Từ Ngao có thể ở nơi này tiêu dao khoái hoạt ngày cuối cùng, cùng Nhan Hạ tan rã trong không vui. Cô uống một chút rượu, Từ Ngao kêu xe cho cô trở về, trước chia tay lại ép buộc đòi một cái hôn sâu bị một cái tát mới bằng lòng buông tay.

Từ Ngao mở cửa xe Cố Lạc, đưa cô trở về nhà trọ. Cố Lạc không cho anh đi, hai người ở dưới lầu ngồi nửa ngày, Từ Ngao không nhịn được hỏi: “Có phải là có tâm sự gì hay không?”

Cố Lạc hỏi anh muốn một điếu thuốc, yên lặng hít vài hơi sau đó dụi đi, đầu tựa vào trên bả vai anh.”Từ Ngao, em không muốn lập gia đình.”

“Phải không muốn lập gia đình, vẫn là không muốn gả cho người khác ngoại trừ anh ta?”

Cố Lạc đánh vào bên hông anh một quyền, Từ Ngao bị đau: “Chờ em thật sự kết hôn, vẫn là gặp người có công phu tốt hơn em, tránh cho sơ ý một chút để cho mình thành quả phụ.”

Cố Lạc thật lâu không có lên tiếng, ôm cổ của anh rúc vào trong ngực anh, giống như khi còn bé khi bị Cố Doãn bắt nạt, chạy đến bên Từ Ngao để tìm an ủi. Từ Ngao hơi hơi im lặng, bàn tay theo đầu của cô, tiểu cô nương khi đó, hiện tại đã là người phụ nữ thành thục.

“Em lại cùng Thi Dạ Triêu làm.”

“. . . . . .”

“Lần này không uống say, cũng không phải là ngoài ý muốn.”

“. . . . . .”

“Thời điểm nhắm mắt lại, sẽ cho rằng đó là anh ấy.”

“. . . . . .”

“Mà em biết. . . . . . Không phải.”

Từ Ngao sờ lên mặt của cô cũng không thấy nước mắt, nhưng vì cái gì ánh mắt của cô sẽ làm anh cảm thấy cô rõ ràng là đang khóc.”Em không khóc sao?”

Anh chưa từng nhìn thấy cô khóc, từ nhỏ đến lớn, Cố Lạc bị thương vô số, lại một giọt nước mắt cũng không có rơi, đây chính là nguyên nhân Từ Ngao nói cô không phải phụ nữ, hoàn toàn không có tuyến nước mắt phát triển nhất của phụ nữ.

Cố Lạc sờ khóe mắt một cái, khô ráo, tiếp đó lại đánh bất ngờ cho anh một quyền.”Không cho nói em không phải phụ nữ.”

Từ Ngao làm nơi trút giận cho cô một lát, lúc gần đi sờ sờ đầu của cô.”Có chuyện gọi điện thoại cho anh.”

“Anh lại không thể hễ kêu là tới.”

“Là chuyện của em, Cố Doãn sẽ không ngăn anh.”

. . . . . .

Cố Doãn vẫn không tiết lộ thời gian chính xác nhóm người Cố Bạch Bùi tới Vancouver, Cố Lạc hỏi cũng hỏi không được cái gì . Nhan Hạ đối với loại hào môn kết thân này của bọn họ không giúp được gì, chỉ có than thở.”Đáng tiếc vị Thi tiên sinh kia.”

Nhắc tào tháo, tào tháo đến, Cố Lạc lập tức liền nhận được điện thoại của Thi Dạ Triêu. Anh báo thời gian cùng địa điểm gặp mặt: “Đi đón em?”

“Không cần, cũng không phải là không tìm được.”

Cô là cố ý tránh khỏi cùng anh tiếp xúc, Thi Dạ Triêu cười khẽ: “Em thực không cần phải chán ghét anh như vậy.”

“Chẳng lẽ còn phải thích anh?”

“Có thể thử, không có hại.” Thi Dạ Triêu dừng một chút, “Tin tưởng anh.”

Cố Lạc lúc ấy cũng không biết đây là loại ám hiệu nào đó của anh, trực tiếp cúp điện thoại của anh.

Lúc này Vancouver cũng không phải mùa mưa, nhưng ngày đi gặp Thi Thác Thần, lại gặp mưa phùn rả rích. Cố Lạc mặc lễ phục váy dài đến gối đi trước đến nơi hẹn, Thi Dạ Triêu so với cô đến sớm hơn, một thân tây trang phẳng phiu, giờ phút này đang phòng ngoài hút thuốc lá, bộ dáng giống như đang đợi cô.

“Tôi tới trễ?” Cố Lạc vội nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn gặp ít nhất còn có 5 phút.

Thi Dạ Triêu lắc đầu một cái, bấm khói nhàn nhạt nhìn cô. Ánh mắt kia Cố Lạc không có hiểu, cũng lười hiểu, hướng về phía hành lang thủy tinh kiểm tra khuôn mặt được trang điểm lần cuối, hoàn mỹ. Thi Dạ Triêu tự mình giúp cô mở cửa, lại thâm sâu liếc nhìn cô một cái. Cố Lạc không thể không dừng chân: “Có chuyện gì sao?”

“Không có.”

Vốn tưởng rằng chỉ là mấy người ăn bữa cơm mà thôi, vòng qua bình phong mới phát hiện bên trong lại là một bữa tiệc mô hình nhỏ. Thi Dạ Triêu chủ động hướng cô cong lên cánh tay, Cố Lạc không muốn ở đây trong trường hợp này hạ nhục anh, nhẹ nhàng khoác tay anh, điều chỉnh phía vẻ mặt thuận theo anh dẫn đi vào trong, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.”Không phải Thi tiên sinh muốn gặp tôi sao? Làm sao mà nhiều người như vậy?”

“Mất bình tĩnh? Muốn đi nói bây giờ vẫn còn kịp.”

Cố Lạc cho anh một cái hừ lạnh, “Sớm biết tôi sẽ đổi một cái váy xinh đẹp hơn.”

Thi Thác Thần cùng Kỷ Linh đã sớm đến, còn có mấy người ở Thi gia rất có địa vị vây ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Kỷ Linh vẫn là tính khí tốt nhất, dáng người hay khuôn mặt bảo dưỡng cực tốt.”Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

Cố Lạc nào dám nhọc công người phụ nữ này đại giá, hạ thấp tư thái hàn huyên, sau đó mới hướng chủ vị là người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen khẽ khom người cung kính hành lễ.”Bác Thi, để bác chờ lâu.”

Thi Thác Thần trên mặt thủy chung treo nụ cười ấm áp, xem ra vô hại, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khôn khéo