Snack's 1967
Lau súng cướp cò

Lau súng cướp cò

Tác giả: Tâm Thường

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329871

Bình chọn: 9.00/10/987 lượt.

đất vẩy vào khuôn mặt người đàn ông gầy, một cái tay khác nắm cái chân đang giẫm ở trên người, còn mình nghiêng người lúc dùng sức vặn một cái, rắc một tiếng vặn gãy, vừa vặn giơ tay tiếp được chủy thủ Thi Dạ Triêu ném qua ngồi dậy không chần chờ chút nào trực tiếp đâm vào cổ họng người đàn ông gầy.

. . . . . .

Người đàn ông gầy lúc sắp chết vẫn không cam lòng trợn to hai mắt, ngón trỏ người đội mũ xanh đến chết cũng không thể bóp cò súng.

Chỉ trong phút chốc, Bố Khắc chỉ còn dư lại hai người, trong lòng hắn giận dữ, thu hồi roi túm Cố Lạc về hướng mình. Thi Dạ Triêu nhanh chóng nhào qua muốn bắt được tay của cô một hàng đạn cũng đã bay tới đánh vào trên mặt đất ở giữa tay bọn họ sắp đụng phải, nâng lên bụi cùng cỏ dại tạo thành một đạo trở ngại đành tách rời ra hai người.

Thi Dạ Triêu nhặt súng của người đội mũ xanh lên vừa định bắn trả, nhìn hình ảnh trước mắt ngây ngẩn cả người.

Một đầu roi khác của Bố Khắc thật chặt cuốn lấy cổ Cố Lạc, cô quỳ trên mặt đất một tay níu lại roi, một cái tay khác giơ cao dao găm vẫn nắm chặt như cũ, mà một đầu khác của chủy thủ thật sâu đâm vào lồng ngực Bố Khắc.

Hai người thủ hạ bị một màn bất thình lình dọa sợ đến ngây dại.

Mà Thi Dạ Triêu cũng thấy hạ thân Cố Lạc vầng nhuộm ra một mảng lớn vết máu màu đậm, trong nháy mắt đó, cho dù là anh cũng không biết nên có phản ứng như thế nào.

Hai người thủ hạ rất nhanh tỉnh lại từ trong khiếp sợ, cùng nhau trao đổi một cái ánh mắt, một người kèm hai bên Cố Lạc, một người khác vừa định nổ súng liền bị đồng bọn quát dừng lại. Việc đã đến nước này, giống như rắn mất đầu, bọn họ chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ lấy được tiền thuê, không muốn bồi thêm tính mạng.

Hai người khống chế Cố Lạc lui về phía sau, Thi Dạ Triêu súng thủy chung không rời tay, tư thế bắn súng giữ vững không thay đổi, cắn nát đôi môi ép mình tỉnh táo, nhắm ngay một người trong đó không chút lưu tình đánh gục.

Người đàn ông trùm khăn màu tro kèm hai bên Cố Lạc không dám tin anh ở dưới tình huống thế này vẫn còn dám tùy tiện nổ súng, rốt cuộc luống cuống tay chân, súng hung hăng chỉa vào đầu Cố Lạc, mình thì núp ở phía sau cô uy hiếp: “Anh không sợ tôi sẽ nổ súng sao? Anh không muốn mạng người phụ nữ này sao?”

Cố Lạc dùng khẩu hình môi ra dấu với Thi Dạ Triêu, anh đơn giản để họng súng nhắm ngay mi tâm Cố Lạc.

Ba, hai, một!

Cố Lạc bỗng dưng cúi đầu, Thi Dạ Triêu quả quyết bóp cò.

Thình lình lại một tiếng súng vang, người đội khăn màu tro trúng đạn giữa mi tâm, hai giây sau ầm ầm ngã xuống.

Cố Lạc tiếp được súng rơi xuống từ trong tay người đội khăn màu tro, lấy súng làm chống đỡ đỡ ổn định thân thể, cô che bụng, cúi đầu nhìn chăm chú ống quần nhuộm máu, không có dũng khí nhìn ánh mắt của Thi Dạ Triêu.

Khi cô lấy dũng khí ngẩng đầu, không có thấy bất kỳ vẻ mặt gì ở trên mặt anh, ngay cả khóe miệng cũng không có độ cong .

Cố Lạc gần như chết đuối ở trong trầm mặc của anh.

Thi Dạ Triêu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu ngăn chặn cảm xúc dâng trào ở trong lòng đi về phía cô, bước đi có chút lảo đảo. Cố Lạc mới phát hiện chân của anh trúng đạn, Thi Dạ Triêu tiếp được thân thể của cô dùng hết hơi sức ôm vào trong ngực, vùi đầu ở trên cổ cô, thật lâu mới có thể phát ra âm thanh.

“Em làm cho anh rốt cuộc biết cái gì gọi là ——” anh lần nữa hít sâu, gian nan khạc ra hai chữ: “Sợ hãi.”

Cố Lạc bị anh ôm khó có thể hô hấp, bụng vẫn đau như cũ, đáy mắt cô tràn đầy bi thương thật lớn, ách giọng nói: “Đứa bé. . . . . .”

“Cố Lạc!” Thi Dạ Triêu cắt đứt cô, nghiêng đầu cắn làn da trên gáy cô, không biết đang khắc chế cái gì ngay cả hàm răng cũng hơi run rẩy: “Em ở đây. . . . . . Là đủ.”

Cố Lạc cố nén nước mắt cùng những thứ áy náy kia vĩnh viễn không thể nói ra khỏi miệng, gạt cánh tay của anh, xé quần áo trói chặt vết thương của anh để cầm máu, dắt díu lấy anh đi trở về.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Thi Dạ Triêu bỗng dưng đau xót, chờ đón chính là cảm giác toàn thân nhanh chóng chết lặng —— không, là từ từ không còn cảm giác.

Cố Lạc chỉ cảm thấy thân thể anh cứng đờ, sau đó cả người quỳ xuống, cô sợ hết hồn, chợt thấy trên lưng anh không biết từ lúc nào thì có một ống tiêm thuốc mê. Cô nhổ hết ống tiêm, cắn răng giơ súng lên nhắm ngay lùm cây rậm rạp.

Liều lượng thuốc mê không nhỏ, trong miệng Thi Dạ Triêu chỉ có thể phát ra một chữ: “Đi!”

Đi?

Chạy đi đâu được.

Từ sau bụi cây lập tức xông ra mấy người đàn ông cầm vũ khí trong tay, tất cả đều cường tráng như trâu, võ trang đầy đủ, trong tay một người trong số đó đang giơ một súng thuốc mê. Người nọ đeo kính mát, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay.

Mặc dù không quay đầu được, Thi Dạ Triêu cũng biết tình huống phía sau là như thế nào.

Anh mắt nhìn phía trước trong bụi cây chớp lên bóng người, ở một khắc trước khi tầm mắt trở nên mơ hồ rốt cuộc nhận ra thân phận của người cầm đầu kia, ra sức giơ tay lên nắm chặt cô, “Từ —— Ngao.”

Không sai, là Từ Ngao.

Từ Ngao dẫn đầu một đội người của Athena tiến lên.

Người đàn ông đeo kính đen thấy vậy không chút hoang mang lần nữa bóp cò, một cây châm thuốc mê bắn trúng vai Cố L