
ng biết vì sao, Cố Doãn như vậy không khỏi làm cho người ta đem yếu ớt và đáng thương cùng hắn liên lạc ở cùng một nơi. Cố Lạc do dự, sau đó ngồi trở lại bên giường, thu chân tập trung ở hai đầu gối mặc kệ hắn.
Rất nhiều năm trước kia một đêm dông tố, Cố Lạc mới mấy tuổi bởi vì sợ tiếng sấm ôm búp bê nửa đêm chạy đến phòng Cố Doãn, khi đó Cố Doãn mặc dù tính khí rất xấu mắng cô quấy rầy giấc ngủ của hắn, nhưng cũng là như vậy nắm tay của cô một đêm. Ở trong mắt cô, từ đó trở đi hắn ở trong mắt cô chính là cường đại, mà cô là nhỏ yếu. Cho đến sau này cô dần dần lớn lên, quan hệ hai người thay đổi, Cố Doãn đối với cô mà nói thủy chung đều là đáng sợ, đáng sợ đến đạn sượt qua qua đầu óc cũng không thể đoạt đi tánh mạng của hắn.
Một người đàn ông như vậy, rốt cuộc ở nơi này rất nhiều năm về sau bởi vì đối cô tham muốn giữ lấy cùng tác dụng rượu cồn, để cho cô đem hai chữ yếu ớt đặt ở ngay trên người của hắn.
Theo một ý nghĩa nào đó, Cố Lạc lòng dạ ác độc, cô từ trước đến giờ không sợ cứng đối cứng, Cố Doãn thường xuyên cảm thấy người phụ nữ này trái tim là làm bằng đá, hơn nữa do bị hắn rèn luyện sau nhiều năm, nhưng là bây giờ Cố Doãn hoàn toàn đụng phải một mặt mềm mại trong lòng Cố Lạc. . . . . .
Hai người như vậy, nếu một người như ánh đao, tên còn lại nhất định lấy tín niệm thà làm ngọc vỡ để chống cự. Nhưng người như Cố Doãn người, như thế nào làm được lúc tỉnh táo đem mặt khác mình không thể lộ ra nhất nhất triển hiện cho cô nhìn?
Say rượu khiến Cố Doãn ngày thứ hai khi tỉnh lại đầu đau muốn nứt, khi phát hiện Cố Lạc cuộn tròn hai chân ở bên cạnh tập trung ở cánh tay hắn lấy nét mặt không hề phòng bị ngủ thì đột nhiên cảm thấy nhức đầu cũng là chuyện tốt đẹp như vậy. Cố Doãn đưa tay muốn chạm mặt của cô, lại đang trên đường thu tay trở về, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn chăm chú cô.
Nếu như hắn đối với Cố Lạc gần gũi một chút có thể xưng là tình yêu, nếu như trong phần tình yêu này pha quá nhiều thứ không tinh khiết như ích lợi, như vậy nó sẽ trở nên rất trầm trọng, cuối cùng trầm vào trong bụi bặm.
Vả lại không bao giờ thấy mặt trời.
Cố Doãn không nỡ nháy mắt, thận trọng cảm thụ phần thời gian khó có được này.
Cha con Cố gia đều ở nhà, Cố Lạc nghĩ nếu là trộm đi gặp Dr. J ngược lại sẽ gây chú ý, định quang minh chính đại một chút, chỉ nói Dr. J biết cô trở lại không yên lòng tình huống khôi phục thương thế của cô liền muốn cô đi qua nhìn một chút.
“Không thoải mái?” Cố Bạch Bùi hỏi.
“Không có, dáng dấp rất tốt.” Cố Lạc chi tiết trả lời hắn, “Chỉ là đi xem một chút thôi, dù sao cũng không phải là vết thương nhỏ.”
Cố Doãn ăn xong bữa ăn sáng, nói: “Xem một chút cũng tốt, anh cùng đi với em.”
Cố Lạc đẩy không được, chỉ đành phải nhắm mắt cùng đi với hắn. Dr. J là một người thông minh, đang kinh ngạc Cố Doãn lại xuất hiện cùng cô liền thu được ánh mắt Cố Lạc âm thầm đưa tới, vẻ mặt tự nhiên lấy bệnh án Cố Lạc lật giở, lệ thường hỏi thăm mấy câu, sau đó liền để trợ thủ dẫn Cố Lạc vào.
Cô kiểm tra vết thương đạn bắn thì Cố Doãn kiên trì muốn ở lại, một vết sẹo hơi dữ tợn màu hồng ở trên làn da sáng bóng trơn nhẵn của Cố Lạc có vẻ cực kỳ chói mắt. Cố Doãn mi tâm nhíu lại, “Có còn đau không?”
Cố Lạc lắc đầu, Cố Doãn không giải thích được mất hứng.”Có lúc anh hoài nghi em có phải ít đi mấy dây thần kinh đau hay không.”
Cố Lạc lườm hắn một cái, “Muốn đau cũng là lúc ấy đau, đã qua lâu như vậy anh còn nhất định nhìn em đau chết đi sống lại mới thỏa mãn sao?”
Cố Doãn hừ hừ: “Anh thì chưa bao giờ gặp qua bộ dáng em chết đi sống lại kia.”
Dr. J cười, kịp thời ngăn lại hai người, tránh cho cãi vả tiếp nữa. Cố Doãn hỏi Dr. J: “Có lưu lại hậu di chứng gì không?”
Dr. J nhún nhún vai, chỉ chỉ đầu của hắn.”Cậu nơi này lưu lại hậu di chứng rồi sao?”
Cố Doãn mấp máy môi, “Làm lần kiểm tra toàn diện cho cô ấy đi, kết quả kiểm tra tôi muốn nhìn.”
Lần ngày kết quả kiểm tra có rất nhanh, Dr. J làm hai phần, đem một phần trong đó phái người đưa đến chỗ Cố Doãn, sau đó tự mình gọi điện thoại cho Cố Lạc.”Tìm thời gian tới chỗ của tôi, kết quả đã có.”
Ngày Cố Lạc hẹn gặp mặt Dr. J là thứ sáu, nói mười giờ sáng đến phòng làm việc của hắn.
Có lúc người xui xẻo sẽ cảm thấy làm chuyện gì đều không thuận, lúc Cố Lạc ra cửa trẹo chân, chân không có việc gì, nhưng gót giày gãy. Trở về đổi đôi giày trở ra, lại vượt qua người giúp việc tưới nước cho sân cỏ không cẩn thận phun toàn thân cô. Thay xong quần áo rốt cuộc ra cửa, xe lại không giải thích được hỏng nửa đường. Cố Lạc chỉ đành phải thuê xe đi, lại hết sức không khéo gặp phải sự cố tệ hại đụng xe liên hoàn không dứt, kẹt xe mất một lúc.
Trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, mùi khét, mùi vị của tử vong, mùi vị chia ly, mùi vị tuyệt vọng. . . . . .
Thường thấy loại cảnh này Cố Lạc ở trong xe, nghe âm thanh huyên náo quanh mình, trái tim che một lớp bụi màu sắc tối tắm, những tiếng khóc tê tâm liệt phế làm cho cô không khỏi cảm thấy đè nén.
Một loạt chuyện xui xẻo tiến tới cùng, Cố Lạc tới chỗ Dr. J đã là qua buổi trưa rồi. Bộ dáng Dr. J đặc biệt đ