Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lãnh quân hãm tình

Lãnh quân hãm tình

Tác giả: Tâm Lan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322661

Bình chọn: 9.5.00/10/266 lượt.

ng hiểu hắn vì cái gì mà nháy mắt đã thay đổi bộ dáng- trở nên nộ khí đằng đằng, khói bốc mù mịt, nàng căn bản phản ứng không kịp, cũng không biết nên làm thế nào.

“Anh làm em đau!” Cơn đau đớn nóng bỏng từ cánh tay nơi hắn cầm làm cho nàng rốt cục nhịn không được mở miệng.

Nhưng hắn hiển nhiên không thèm nhìn đến sự kháng nghị của nàng, càng thêm nặng tay hơn, sắc mặt cũng trở nên âm kinh khốc lãnh(âm hiểm+kinh hoàng+khốc liệt+lạnh lùng), bước chân cũng không hề chậm lại.

Hắn không nói một câu nào, ánh mắt như chim ưng lợi hại và hung mãnh làm cho trong lòng Hướng Hải Lam dâng lên một sự sợ hãi đến mức bản thân không tự chủ được phát run lên, mặc dù giờ này là tháng tám, trời cực nóng nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy được hơi lạnh trực tiếp xuyên qua người, từ gan bàn chân cho đến tận trong tim.

Nàng chưa bao giờ gặp qua hắn phẫn nộ như thế, bộ dạng âm trầm, bản năng mách bảo nàng phải thoát khỏi hắn. “Anh…anh làm em đau, em không muốn đi nữa!” Nàng cao giọng la hét, hơn nữa cước bộ thật sự dừng lại không đi tiếp nữa.

Nơi này là đường cái, hắn chắc sẽ không dám đối xử hung ác với nàng đi?! Hướng Hải Lam trong lòng cố cấp ình một chút dũng khí trấn an.

Nhưng nàng tựa hồ đã xem nhẹ sự cuồng nộ cùng khí phách của Lăng Chấn Vũ.

“Em không đi phải không?! Anh không ngại lập tức khiêng em lên xe.” Hắn mỉm cười ôn nhu nói, nhưng ánh mắt sắc bén lại phảng phất những tia nhìn lạnh như băng.

Nhìn thấy biểu tình âm lãnh của hắn, Hướng Hải Lam hiểu rõ hắn nói được là sẽ làm được. Nàng hết sức đáng thương khẽ gật đầu, sau đó lại bắt đầu đi về phía trước! Thế nhưng nước mắt đã sớm vòng quanh khuôn mặt, nàng cảm thấy mình thật vô tội, người đàn ông này vì cái gì lại vô duyên vô cớ nổi giận giống như con hổ đói cuồng bạo như thế chứ!

Hắn phẫn nộ đem nàng nhét vào trong xe, sau đó chính mình cũng ngồi vào rồi dùng sức đóng cửa lại, phát ra tiếng vang thật lớn.

Hướng Hải Lam biết điều ngồi yên bảo trì trầm mặc, miễn cho càng thêm chọc tức hắn, nhưng nàng thuỷ chung vẫn không hiểu rõ vì sao hắn tức giận, cho dù là phán nàng tội tử hình thì cũng cần có một tội danh chứ!

“Có thể hay không…nói cho em biết, anh…anh vì sao lại tức giận được không?” Nàng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí hỏi, nhưng thanh âm vẫn vỡ vụn ngắt quãng thành từng mảnh nhỏ.

Lăng Chấn Vũ không lập tức trả lời nàng mà chỉ phân phó tài xế lái xe đi, sau đó nhấn nút khởi động tấm màn, làm cho nó mở ra ngăn cách giữa tài xế và hai người.

Trong xe nhất thời một mảng trầm mặc, không khí buộc chặt, tĩnh mịch cơ hồ khiến kẻ khác phải nín thở. Hướng Hải Lam không biết chính mình còn thế chịu được bao lâu.

Lăng Chấn Vũ bỗng dưng quay đầu nhìn nàng chằm chằm, hơi thở thô suyễn, giống như đang cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, nhưng rồi lại không thể làm được.

Hướng Hải Lam đoán không ra hắn muốn làm gì, nhưng nàng lại có cảm giác điều không may sắp đến.

Đột nhiên hắn, hắn đập mạnh vào cửa kính xe, phát ra tiếng vang kinh người, Hướng Hải Lam sợ tới mức co rụt hai vai, giống con thỏ nhỏ tuỳ lúc có thể nhảy dựng lên vì kinh hãi.

“Đáng giận!” Lăng Chấn Vũ cắn răng mắng một tiếng, mắt lộ hung quang trừng mắt nhìn nàng. “Em còn dám hỏi tôi vì sao tức giận?!”

Hướng Hải Lam lên tiếng tranh cãi. “Anh…anh không nói thì em làm sao biết được? Cho dù anh muốn đánh em đi chăng nữa thì cũng phải cho em biết nguyên nhân chứ.” Bộ dáng nàng hết sức vô tội đáng thương, u sầu nói. Tiếp theo cái miệng nhỏ nhắn liền mím lại, giống như sắp khóc. “Em…em không muốn bị đánh đập không rõ lí do như thế!”

Lăng Chấn Vũ vốn đang tức giận, nộ khí ngất trời, đối mặt với gương mặt nhỏ nhắn cùng những lời ai oán hết sức “nghiêm trọng” của nàng, nỗi bực bội nhất thời tiêu giảm không ít, trong lòng chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, hắn giống kẻ hay đánh phụ nữ lắm hay sao?

“Tôi có nói qua sẽ đánh em, mắng mỏ em sao?” Hắn nghiêm mặt hỏi.

“Thật Sự? Anh không phải đang muốn đánh em, mắng em?” Vẻ mặt nàng hoài nghi, khiếp sợ nhìn hắn, nước mắt vòng quanh nơi khoé mi, trong suốt lưu chuyển, giống như một con sơn dương vô tội.

Lăng Chấn Vũ bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng hết sức buồn bực, vì cái gì mỗi lần đối nàng phát tiết tình tình đều trở nên như thế, thật là…

“Vậy anh vì cái gì mà đối với em hung dữ như thế?” Nàng mở to đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm hắn.

Nhắc tới chuyện này, cơn giận của Lăng Chấn Vũ lại bốc lên đỉnh đầu, yết hầu mãnh liệt hô hấp vì tức tối.

“Nói đi! Em ở sau lưng anh lén lút gặp gỡ học trưởng cũ của mình, hai người đã từng cùngnhau hò hẹn, đúng không? Hai người đã đi đâu? Làm chuyện gì?” Hắn híp mắt trừng nàng, một hơi phun ra tất cả mọi chuyện.

Hướng Hải Lam sửng sốt trong chốc lắt, sau đó chợt giật mình giống như đã hiểu ra gì đó, nở một nụ cười thần bí vô cùng.

“Anh đang ăn dấm chua sao?” Nàng một bên hỏi, một bên phát ra thanh âm khanh khách của tiếng cười.

Lăng Chấn Vũ đỏ bừng mặt, tức giận quát: “Ngừng cái nụ cười ngốc nghếch kia của em lại, đừng có mơ mộng giữa ban ngày!” Hắn quả thật ăn dấm chua, lại còn ghen tị đến phát cuồng, n