
khổ, trong lòng thầm nghĩ nếu như để những đồng nghiệp nhìn thấy mấy tấm hình này, khẳng định sẽ bị cười nhạo!
Anh quay đầu nhìn đồng nghiệp Đường Quan Vũ, đang kỳ quái tại sao anh không có ý kiến thì phát hiện tầm mắt của anh dừng lại trên bóng dáng xinh đẹp ở tủ quầy đằng kia.
Phương Ngọc Văn nhếch miệng, đáy mắt thoáng hiện qua một ý cười, nói với Tiểu Song: “Tiểu Song, có thể gọi Hân Hân tới đây một chút được không?”
“Hửm? Anh muốn tìm Hân Hân sao?”
“Là cảnh sát Đường muốn tìm Hân Hân.”
Thân hình Đường Quan Vũ chấn động, ánh mắt trừng sang, đang muốn mắng Phương Ngọc Văn nói bậy thì Tiểu Song đã mở miệng kêu to.
“Hân Hân, cảnh sát Đường tìm cậu ——”
Đường Quan Vũ cứng đờ cả người, chỉ thấy Hân Hân đang tính tiền cho những người khách khác, hơi nhìn thoáng qua anh, sau đó nói mấy câu với khách xong liền đi đến bàn của anh.
“Chuyện gì vậy?” Nụ cười của cô hết sức ngọt ngào, vì anh, cô còn đặc biệt trang điểm nữa đấy.
“Trừ tới dùng cơm, thì còn có thể có chuyện gì?” Bất ngờ bị Phương Văn Ngọc thụi cho một cú vào bụng, anh đau đến mức kêu lên một tiếng, trợn mắt nhìn đồng nghiệp một cái.
Phương Ngọc Văn vì sợ tên này nói sai thêm điều gì đó, vội chuyển sang đề tài khác. “Hân hân, tại sao hình của chúng tôi dán khắp tường vậy, ngay cả cửa cũng dán?”
“Bởi vì hai anh là đại anh hùng cứu được cô gái kia nha, dán hình của các anh lên, như vậy mới không có người đến đập phá.”
Đường Quan Vũ nhíu chặt mày. “Này, cho dù muốn trừ tà tránh hung, cũng dán đến thái quá —— a!” Bụng lại bị thụi một cú.
Phương Ngọc Văn cười nói: “Thì ra là như vậy, không ngờ hình của chúng tôi có thể giúp đỡ được cho quán của các cô.”
“Đúng vậy đó, lúc trước những tên khốn kiếp kia cố tình tới quấy rối vơ vét tiền bạc, nay lại vì kiêng kỵ hai anh, nên không dám tới đây nữa.”
“Vậy thì tốt, như vậy chúng tôi cũng yên tâm, A Vũ vốn cũng rất lo lắng những tên côn đồ kia trở lại đập phá, có phải vậy không? A Vũ.”
“Dán hình của cậu ta là được rồi, tôi xấu nên không cần dán sẽ tốt hơn, tránh dọa người ta sợ.” Đường Quan Vũ nói.
“Không đâu, em cảm thấy rất dễ nhìn mà.” Cô rất tự nhiên bật thốt lên, đợi đến khi nói ra khỏi miệng rồi, mới phát hiện mình nói quá nhanh.
Đường Quan Vũ rất bất ngờ khi cô khen anh, đôi mắt cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô, dưới ánh mắt sáng quắc của anh, cô xấu hổ cúi đầu, lo lắng hai má ửng hồng của mình sẽ tiết lộ điều gì đó, vội vàng nói sang chuyện khác.
“Hôm nay vẫn là cơm thịt dê và cơm đùi gà sao? Có muốn thử cơm chiên thịt bò không? Đây là món ăn đắt khách nhất đấy.”
“Cũng được, đổi khẩu vị thử xem, được không? A Vũ.”
“Tôi không có ý kiến.”
“Hai anh ngồi chờ một chút, sẽ đưa tới liền.” Cô ngượng ngùng bỏ đi, chuẩn bị món ăn cho hai bọn họ.
Đợi cô đi rồi, Phương Ngọc Văn lập tức dùng ánh mắt ám muội cười cười nhìn đồng nghiệp.
Đường Quan Vũ cau mày liếc anh một cái.”Cười cái gì?”
“Thái độ của cô ấy hôm nay đối với cậu rất tốt đấy.”
“Vậy thì sao?”
“Thiếu gia, trong lòng cậu hẳn đang rất cao hứng nhỉ.” Lấy cùi chỏ thúc thúc anh.
“Tôi có cái gì mà phải cao hứng?”
“Không phải cậu có ý với người ta sao? Nên nắm chắc —— ối!” Lần này đổi thành Đường Quan Vũ thụi vào bụng anh, anh kêu rên một tiếng, không chừa một mống liền bị đánh lén.
“Ăn cơm của cậu đi, đừng xen vào việc của người khác.”
Phương Ngọc Văn xoa bụng, nguýt anh một cái, cái người này rõ ràng là thích người ta như thế nhưng lại không nói. Lời vừa ra khỏi miệng thì chả có gì hay ho, còn thường xuyên nói sai đắc tội với phụ nữ, vừa không biết cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh, ngày ngày chỉ biết tới dùng cơm, ngồi ở một bên nhìn người ta, bạn gái có thể xử dụng “ánh mắt” để theo đuổi sao? Thiệt là.
Đường Quan Vũ biết đồng nghiệp muốn giúp anh, nhưng đối với phụ nữ, anh hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào. Huống chi anh cũng không xác định Hân Hân có cảm tình với anh hay không, lỡ như anh thật sự chọn lựa hành động, lại hù người ta sợ thì biết làm sao bây giờ?
Đừng thấy anh cao to, đánh bắt tội phạm không sợ sống chết, dường như rất mạnh mẽ, nhưng trên thực tế, anh không có chút biện pháp nào đối với phụ nữ cả, thà mỗi ngày tới dùng cơm, liếc nhìn cô một cái cũng đủ rồi.
Sau khi thông báo cho ông bà nội ở phòng bếp xong, An Hân Hân mặt ngoài làm như không thèm để ý, nhưng thừa dịp không có ai chú ý lại không nhịn được mà lén lút liếc nhìn về phía Đường Quan Vũ.
Nhìn khí thế uy vũ của Đường Quan Vũ, trái tim nai con đập loạn, sở dĩ như thế, toàn bộ đều là vì những lời của Kiệt Lợi nói cho cô biết.
Chủ nhân rất thích cô, anh ấy thường đến quán dùng cơm đều là vì muốn nhìn thấy cô, kể từ anh ấy biết có người muốn tìm đến quán của các cô gây rối thì ngày ngày đều đến ăn, mục đích là muốn bảo vệ cô.
Cô vẫn luôn cho rằng Đường Quan Vũ hoài nghi cô, cho nên mới thường xuyên tới giám sát, không ngờ thì ra mục đích thật sự của anh là muốn bảo vệ cô và quán cơm này.
Đường Quan Vũ vốn chính là kiểu đàn ông cô thưởng thức, anh có hình thể rắn chắc và tính tình hào phóng.
Cánh tay của anh cường tráng có lực, có thể dễ