Duck hunt
Làm sủng phi như thế nào

Làm sủng phi như thế nào

Tác giả: Nhu Mễ Hôi Hôi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325952

Bình chọn: 8.5.00/10/595 lượt.

ương cung mà không được vào, Lý Đắc Nhàn không khỏi thở dài, chuyện tình cảm này quả nhiên là rất hóc búa nha, nhị vị chủ tử nếu không hòa hợp, nô tài bọn họ cũng không thể sống yên ổn được nha.

Hoàng thượng đối với chuyện của A Uyển đã thẹn quá thành giận, còn chưa kịp phản ứng gì thì biên giới tây bắc đã nổi loạn, lần này Hoàng thượng không nghe ý kiến triều thần, điều binh khiển tướng, điều vận lương thảo, tất cả đều phái thân tín của mình làm, triều thần không được như ý muốn lại bắt đầu náo động, thì nhận được một câu lạnh lùng của Hoàng thượng, “Nếu muốn chết, cứ việc nháo.”

Lý Đắc Nhàn nhàn nhạt nhìn mặt của các triều thần bên dưới, một chút cũng không đồng tình, tâm tình Hoàng thượng bây giờ không vui, cái gì mà giữ hòa khí cũng không thèm làm, không nên nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của Hoàng thượng, hiện tại nói được là làm được, nếu muốn khiêu khích là tự tìm đường chết, cũng không phải là tự làm tự chịu sao?

Chương 99: Nhị Ca

Chuyện Uyển chiêu nghi bị Hoàng thượng răn dạy ở chỗ thái hậu, cũng không biết là người nào nhiều chuyện truyền ra bên ngoài, không được nửa ngày thì tin tức này dường như là có chân, ở trong cung vòng vo một lần, Uyển chiêu nghi tựa hồ là thất sủng rồi.

Chúng phi tần xem xét một lúc, xác địng là Hoàng thượng cũng chưa từng đặt chân vào Chiêu Dương cung, chuyện Uyển chiêu nghi bị thất sủng đã là ván đã đóng thuyền rồi, số người hả hê cũng không ít, lại nghe tin Uyển chiêu nghi cầu xin thái hậu cho đi Ngũ Đài sơn cùng, cũng không ít người ngấm ngầm cầu thần bái phật, cầu cho thái hậu nương nương đưa Uyển chiêu nghi xuất cung càng nhanh càng tốt.

Chỉ là A Uyển vẫn rất bình thản, mỗi ngày đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, sau đó lại đến Từ Ninh cung làm bạn với thái hậu, ngày qua ngày cũng không quá nhàm chán.

Nhưng mà mình bây giờ có xu hướng đang bị thất sủng, thỉnh an ở chỗ Hoàng hậu cũng không thiếu phi tần hiếu thắng thỉnh thoảng đâm chọc vài câu, A Uyển cũng không giận, những người này chỉ là tiểu nhân mà thôi, phân vị so với mình thấp hơn lại không được sủng ái, nhưng vậy cũng dám ở trước mặt mình làm trò, cũng không biết ai là người đứng phía sau, kẻ ở sau lưng những chuyện này mớ đáng để cho A Uyển kiêng kỵ.

Hiện tại vẫn có thái hậu nương nương làm chỗ dựa, nên không bị kẻ khác khi dễ, nhưng thái hậu nương nương đi lễ Phật, những phi tần bị kiềm chế sẽ đến cửa gây sự liên tục mà thôi.

Ngày ấy Hoàng thượng nói những lời đó thật tổn thương người khác, A UYển không biết được phải làm thế nào mới có thể làm cho Hoàng thượng hài lòn, quả thật là đế tâm khó dò, sủng ái thì làm gì cũng tốt, lúc đã chán ghét vứt bỏ mình thì dù nói gì cũng có thể bị nghĩ là nội gián, quả nhiên là bản thân đã quá ngây thơ rồi.

Kỳ thực bị phi tần ức hiếp A Uyển cũng không sợ, chỉ là bản thân không có cách nào để đối mặt với vị kia, nói nàng khiếp đảm cũng đúng trốn tránh cũng được, dù sao A Uyển cũng đã hạ quyết tâm cầu xin thái hậu đưa mình xuất cung rồi.

***

Kinh đô Ôn phủ.

Bên trong đại sảnh tập trung con trai lớn của Ôn phủ, ngay cả người một mực ở bên ngoài làm thương nhân rất ít khi thấy Ôn Hoài tam thiếu gia cũng trở về, có thể thấy được là đại sự phát sinh.

Ôn phụ ngồi trên chủ vị không có biểu tình gì, áo mũ không chỉnh tề cũng không biết là mới từ chỗ ôn nhu phấn son nào mớ về. Từ lúc bị bãi quan, Ôn phụ luôn mệt mỏi không phấn chấn, cả ngày chỉ biết vùi đầu ở tửu quan hoa lâu, sắc mặt tái nhợt cùng phù thũng có thể thấy được đã trầm mê nữ sắc, thân thể cũng đã sắp bị móc rỗng, mà Ôn phu nhân có tôn tử, con trai lớn nhất cũng đã tự lập, chống đỡ nổi đại gia đình, đối với Ôn phụ rất lười quản, chỉ cần không làm nên chuyện lớn gì, những thứ khác liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ôn phu nhân ngồi cạnh đỏ vành mắt, thỉnh thoảng khóc thút thít, mà chủ mẫu chưởng quản mọi chuyện trong phủ hiện nay tẩu tử của A Uyển cũng bên cạnh ôn nhu khuyên nhủ, chỉ là Ôn phu nhân tâm trạng kích động, mặc dù đã khuyên bảo lâu nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.”

“Nương chớ lo lắng, nhi tử đã truyền tin cho bạn bè ở trấn bắc, cũng thỉnh các quan viên dọc đường đi hỗ trợ chú ý, nếu có tin tức của Nhị đệ, chắc chắn sẽ thông báo với chúng ta.” Ôn Tuân luôn vững vàng tuy là trong lòng rất sốt ruột nhưng vẫn phản ứng nhanh nhất.

Tam thiếu gia Ôn Hoài cũng đứng ra khuyên nhủ, “Nhi tử làm ăn ở phía tây bắc cũng có nhiều bằng hữu, lúc nãy đã cho người truyền tin đến đó, còn kèm theo bức họa của Nhị ca, nếu họ gặp được, chắc chắn sẽ chiếu cố.”

Nguyên do chuyện này là mấy ngày trước, Ôn phủ Nhị thiếu gia Ôn Trạch để lại một phong thư, nói là muốn đến biên giới tây bắc tòng quân đánh giặc, lấy một thân võ nghệ đền đáp quốc gia, lúc đó đã bỏ đi, Ôn phu nhân làm sao không biết được nhi tử đang tìm cách nếu nói là muốn đi tây bắc tòng quân, đó là mục đích không thể không đạt, mà lúc Ôn phu nhân phát hiện thư đã phái người tìm kiếm nhưng một chút tin tức cũng không có.

Dù sao cũng là con trai ruột của mình, biên giới tây bắc rất loạn, làm sao Ôn phu nhân có thể không lo lắng, “Lúc trước là mình nói nó yên