Polly po-cket
Làm bạn với tổng giám đốc

Làm bạn với tổng giám đốc

Tác giả: Lương Hải Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322272

Bình chọn: 8.00/10/227 lượt.

tới cho em.”

“Hôm nay rõ ràng anh đến sân bay rồi, nhưng gương mặt em luôn hiện lên trong đầu anh, cho nên anh đã trở lại.” Tất Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé, “Có phải anh rất đáng ghét không, Tiểu Ngữ? Anh bất chấp tất cả mà bỏ đi, có phải em rất giận anh không?”

“Chờ anh xử lý xong mọi chuyện anh sẽ trở về, sau đó sẽ không rời ra em nữa, chờ anh.” Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.

Lưu luyến nhìn cô, nhìn thật lâu, anh mới đi.

Không ai phát hiện, tay người trên giường khẽ giật, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khoé mắt cô, rơi vào gối đầu, cô từ từ mở mắt, nhìn trần nhà, im lặng rơi nước mắt……..

Hôm sau, trong phòng bệnh của Liên Ngữ chật ních người, tất cả là em nhỏ trong cô nhi viện.

“Tại sao cậu dẫn chúng nó tới?” Liên Ngữ quay đầu bất mãn nhìn bạn tốt Đoạn Hồng Lăng, “Mình không bị bệnh gì nặng, chỉ là không khoẻ một chút mà thôi.”

“Mình không có cách, chúng nó cứ ầm ĩ đòi tới thăm cậu, mình không thể làm gì khác là phải dẫn chúng nó tới.” Đoạn Hồng Lăng nhún vai, “Yên tâm đi, lát nữa cô giáo Hà sẽ đưa chúng nó về.”

Vừa mới nói xong, cô giáo Hà đã tới tạm biệt Liên Ngữ, sau đó đưa các em nhỏ về.

Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh, Đoạn Hồng Lăng ngồi lên giường bệnh, nhìn chằm chằm cô.

“Sao cậu nhìn mình như vậy?”

“Tiểu Ngữ, đang bình thường sau cậu lại như vậy? Khoảng thời gian này rốt cuộc cậu đã gặp chuyện gì?”

Sau lần gặp mặt trước cô không còn liên lạc với Liên Ngữ nữa, cho nên cô không hề biết bạn tốt xảy ra chuyện, nếu không phải tự mình đến nhà họ Liên hỏi bác trai, bác gái, cô còn chẳng hay biết gì.

“Hồng Lăng, khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, một lúc không thể nói rõ.” Liên Ngữ khẽ thở dài, cả người như thay da đổi thịt.

“Tiểu Ngữ, cậu thay đổi rồi.” Đoạn Hồng Lăng nhìn thẳng mắt cô, “Trước kia cậu không biết ưu sầu là gì, nhưng bây giờ trong mắt cậu có vẻ ưu sầu, có sức quyến rũ và mềm mại của phụ nữ, cậu yêu anh ta không?”

“Hồng Lăng, mình yêu anh ấy!” Liên Ngữ kiên định nói rõ lời thật lòng.

“Vậy anh ta thì sao?” Đoạn Hồng Lăng nhíu mày nhìn cô, “Anh ta yêu cậu không?”

“Anh ấy yêu mình.” Cô mỉm cười trả lời: “Lúc đầu, mình không dám tin tưởng quá lớn vào mối tình này, Hồng Lăng, là cậu khích lệ mình theo đuổi hạnh phúc, cho nên mình mới dũng cảm chấp nhận anh ấy.”

“Đúng vậy, là mình khích lệ cậu yêu, nhưng mình không ngờ cậu yêu lại bị tổn thương nhiều như vậy.” Đoạn Hồng Lăng hối hận lúc đầu đã khuyên cô như vậy, “Nếu biết cậu trở thành như bây giờ, nói gì mình cũng không khích lệ cậu yêu anh ta.”

Đoạn Hồng Lăng nhìn Liên Ngữ nằm trên giường bênh, cả người gầy gò, yếu ớt, không khỏi nghẹn ngào.

“Tại sao cậu ngốc như vậy?”

“Hồng Lăng, đừng đau lòng vì mình.” Liên Ngữ cầm tay bạn tốt, cười bình thản, “Mình tuyệt sẽ không cảm thấy đau lòng, có thể ở cạnh anh ấy là điều hạnh phúc nhất đối với mình.”

“Tiểu Ngữ?”

“Bố mình đã tạo cho gia đình họ tổn thương không cách nào bù đắp, nhưng vì mình, anh ấy đã lựa chọn buông tha, mình biết anh ấy yêu mình, nhưng anh ấy không thể ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, cho nên anh ấy bỏ mình.” Mặc dù đau lòng, nhưng cô vui vẻ chịu đựng, “Nhưng không sao, mình đã chờ anh ấy nhiều năm như vậy, không ngại tiếp tục chờ, cho đến khi anh ấy thật sự quên đi quá khứ, trở lại mới thôi.”

“Chưa thấy ai ngốc như cậu.” Đoạn Hồng Lăng giơ tay lau nước mắt, cười mắng cô.

“Cậu thật sự tin anh ta sẽ quay lại sao?”

“Ừ, mình tin anh ấy sẽ quay lại.”

Đúng, cô đã nghe tối hôm đó anh bày tỏ tất cả với cô.

Anh muốn cô chờ anh, anh còn nói anh yêu cô, cho nên cô sẽ ngày anh trở về, cô muốn nghe anh nói câu “Anh yêu em” lần nữa.

Liên Ngữ gật đầu chắc chắn, cười nói với Đoạn Hồng Lăng: “Nhất định anh ấy sẽ quay về.”

“Thôi, cậu đơn thuần lại cứng đầu, mình không nói nhiều nữa, cậu đã nhất quyết chờ anh ta trở về, nhưng đến lúc đó anh ta không trở về, cậu cũng không cần khổ sở, trên thế giới đàn ông tốt còn rất nhiều, sẽ tìm thấy người khác thôi.” Đoạn Hồng Lăng an ủi cô.

Chương 13: Hồi Kết

Liên Ngữ nhìn bạn tốt, cô nhẹ nhàng lắc đầu, cảm giác mọi thứ diễn ra trong khoảng thời gian đó thật vui vẻ.

Thời gian chầm chậm trôi đi, Liên Ngữ quay trở về với cụôc sống ngày thường.

Buổi sáng cô đến cô Nhi Viện chăm sóc bọn nhỏ, buổi tối trở về nhà ăn cơm với bố mẹ, tán gẫu lung tung, không có người nào nhắc lại chuyện của Tất Ngôn, giống như từ trứơc đến nay anh chưa từng xuất hiện, mai danh ẩn tích rồi.

Giai điệu tao nhã nhẹ nhàng vang lên trong quán coffee, một cô gái mặc chiếc váy dài màu lam ngồi lẳng lặng ở một góc, xem bức thư trong tay.

Đoạn Hồng Lăng giống như cơn lốc xoáy chạy vọt vào, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy.

“Sao cậu lại thích đến những chỗ kì quái như vậy chứ?.” Lãng mạn, dịu dàng thực sự không thích hợp với tính cách của cô ấy.

“Ha ha.” Một số hình ảnh hiện lên trong đầu Liên Ngữ khiến cô buồn cười.

“Cậu cười cái gì?” Đoạn Hồng Lăng nhăn đôi mi thanh tú, “Là lạ.”

“Trước kia chúng ta cũng hẹn nhau ở đây, cậu cũng xông tới đây giống lúc nãy.” Liên Ngữ cầm tách cà phê trên bàn uống một ngụm, “Cảm giác giống như qu