Polly po-cket
Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Tác giả: Cỏ Mĩ Nhược Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323350

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

buộc sắt quăng quật giữa không gian tĩnh lặng tạo thành âm thanh đang sợ đến rợn người

– Các ngươi phải chết!

Diệc Nhi vội xông lên chắn cho Tuyết Anh . Sắt vung đến, cô cầm tay Tuyết Anh né sang trái. Thân thủ nhanh nhẹn . Nhưng Tuyết Anh chậm hơn nên bị một nhát vào chân.

Khi sợi dây sắt sắp quăng vào đầu cô ta , Diệc Nhi dùng tay đỡ lấy rồi dùng nội lực làm nó quật trở lại . Lực ấy phát ra tia sáng màu xanh tuyệt đẹp.

Người áo đen không tránh kịp , ngã lăn ra đất.Bất tỉnh

GIỮA SỐNG VÀ CHẾT (5)

Diệc Nhi chạy tới vạch lớp vải . Khuôn mặt khắc khổ của phụ nữ hiện ra trước mắt cô.

– Quý phi! Đây là Án nữ quan , làm việc cho Lệnh phi. Bà ta ra tay rất tàn độc

– Chân cô có sao không?

– Nô tì không sao! Nương nương giỏi thật đấy! Thảo nào Hoàng thượng sủng ái Người như vậy

– Còn nói nữa! Mau gọi người đến giải bà ta đi

– Vâng thưa Nương nương!

***

Ngọc Thiên cung

– Lệnh phi! Tuy chủ mưu lần này là của Án nữ quan nhưng nàng cũng không tránh khỏi liên đới ! Hoàng Thụ đóng nắp chén trà , trầm tư nói.- Mau đến Hàn Các điện chép kinh thư .

– Tạ ơn Hoàng thượng!

– Hoàng tử giao cho Hoa bảo mẫu

– Nô tì sẽ chăm sóc Hoàng tử chu đáo.

– Hoàng thượng ! Xin giao Hoàng tử cho thần thiếp trông nom!

– Nhưng mà…

– Thiếp biết mình vừa mất con, Người sợ thiếp không chăm sóc đầy đủ cho Tiểu hoàng tử. Nhưng Người yên tâm! Chính vì mất con nên thần thiếp càng cảm thấy yêu Ngọc Tử

– Vậy Ngọc Tử giao cho Tuyên phi

– Tạ Hoàng thượng !

Thánh giá vừa rời đi, khuôn mặt Tuyên Phượng lạnh băng. Ánh mắt thù hận lướt qua Lệnh phi.

ÁM ẢNH

– Tiểu Ngọc! Hôm nay , di nương sẽ dẫn con đi chơi một trò chơi!

– Thích quá ! Thích quá! – Tiểu hoàng tử Ngọc Tử 5 tuổi vô cùng háo hức

– Vậy di nương đưa con xuất cung nhé

– Vâng!

***

Lần đầu tiên được bước chân ra khỏi Tử Cấm Thành, cậu bé Ngọc Tử thấy cái gì cũng mới lạ.

– Di nương! Con muốn ăn cái kia

– Đó là bánh cá khô

– Đúng đúng! Bánh cá khô

Tuyên Phượng liền mua cho cậu một xâu bánh cá khô tẩm dừa.

– Ngon lắm!DI nương , Ngọc Tử ăn hết bánh cá rồi ^O^

– Tốt lắm! Ngọc Tử của di nương rất rất rất giỏi!

Cậu bé được khen cười híp cả mí.

” Thằng bé này còn nhỏ mà ăn khỏe. Sau này nếu nó làm Thái tử thì suốt ngày ăn , ăn và ăn mất !”. Nghĩ đến đó, Tuyên Phượng nở nụ cười ngọt ngào

– Di Nương cười con à?

” Nhưng ngươi sẽ không bao giờ có được cơ hội đó đâu ”

– Ừm! Tiểu Ngọc đáng yêu quá đấy mà! Bây giờ chúng ta cùng đi xem đài phép thuật !

– OA! Hai mắt Ngọc Tử lấp lánh . Phép thuật chính là những điều kì ảo mà phụ hoàng kể với nó. Phụ hoàng còn nói : Những vị tiên đều đẹp …

***

Pháp trường AN ĐẰNG

– Con nhìn xem ! Nơi đó chính là đài phép thuật!

Trên pháp trường có ba người đàn ông cơ thể cường tráng đeo gông . Những người này đều sắp sửa bị hành quyết!

– Di nương! Có gì lạ ạ?

– Con có muốn có cơ thể như ông kia không?

– Có !

– Di nương nói con nghe : Khi nào người mặc áo đỏ ( đao phủ ) chuẩn bị hóa phép người ở giữa thì con hãy chạy lên ôm lấy hắn và kêu ” tôi muốn đổi lấy thân hình này ” , lập tức , đầu con và đầu người đó sẽ đổi vị trí cho nhau…

– Hay quá! Hay quá!

Ngọc Tử sống trong cung vốn không được chạm vào dao sắc , cũng không biết nó nguy hiểm đến mức độ nào nên tin ngay .Hơn nữa, mẫu thân cậu là Lệnh phi suốt ngày chê cậu trẻ con ngốc nghếch , gầy còm yếu ớt…Nếu mang thân hình kia về, mẫu thân sẽ tự hào về cậu, không coi thường cậu nữa !

– Vậy khi nào di nương đẩy nhẹ con thì con…

– Xông lên!

Trên pháp trường, vị quan phủ nói vang : Giờ ngọ đã điểm…

Ngọc Tử chạy vèo vèo. Mọi người tưởng cậu là con trai phạm nhân nên có ý nhường đường. Đám lính hốt hoàng định bắt cậu nhưng cậu đã kịp chui qua háng mấy tên. Cảnh tượng diễn ra hết sức buồn cười. Y hệt một đàn voi khổng lồ đang đuổi bắt một con gián nhỏ! Thoát khỏi vòng vây đám lính, Tiểu Hoàng tử ôm chặt lấy người đàn ông ở chính giữa.

Vị quan phủ chứng kiến cảnh ấy , tức sôi máu, lại tưởng thằng bé là con phạm nhân : ” Được ta tạo điều kiện cho phụ tử các người !”

– Trảm!

Khi đao phủ giơ cây đao bóng loáng lên. Ngọc Tử nhắm mắt đọc chú : ” Tôi…”

Phụt

Nhưng phép thuật đã không bao giờ có thể linh nghiệm được nữa!

Máu tươi tràn ngập, đặc quánh

Đầu Ngọc Tử rơi xuống , lăn lông lốc

Tất cả người dân đều kinh khiếp. Vài phụ nữ khóc .

Ba phạm nhân lần lượt bị chém.

Gương mặt Tuyên Phượng không chút biểu cảm. Dòng máu tuôn chảy cũng như khi cô bị người mẹ độc ác của nó làm cho sảy thai.

Mưa lại bắt đầu rơi. Tuy không nặng hạt như mấy hôm trước nhưng đủ để cuốn trôi dòng máu tanh bẩn đang chảy ròng ròng.

Tuyên Phượng đưa bàn tay ra hứng những giọt nước mát lạnh . Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô không biết đâu là mưa , đâu là nước mắt nữa!

***

Hoàng tử mất tích.

Hoàng cung cũng trở nên náo loạn , không lúc nào yên.

Dưỡng tâm điện

ÁM ẢNH (2)

Lệnh phi Thiên Ân nghe tin con trai mất tích cũng chạy đến .

– Tuyên Phượng! Nàng nhận trông nó cơ mà. Bây giờ… Nó đâu?

– Bẩm Hoàng thượng ! Đã tìm thấy Tiểu Hoàng tử- Một tên lính hớt hải chạy vào điện

– MAu dẫn n