pacman, rainbows, and roller s
Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323243

Bình chọn: 7.5.00/10/324 lượt.

ải học cách phân biệt môn vật lý với môn kể chuyện cười.

Nhỏ Hạnh ngồi ở đầu bàn, bên tay trái Quý ròm. Nó không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Long cười cười. Nhưng chỉ chừng đó thôi đủ khiến Tiểu Long thấy hai tai nóng bừng.

Tiểu Long học yếu nhiều môn, nhất là toán và lý hoá. Và cái chuyện học kém của nó không phải là điều gì bí mật. Trong lớp ai chẳng biết nó là học sinh trung bình yếu. Thầy Hiếu dạy Toán, cô Diệu Lý dạy Vật lý, cô Kim Anh dạy Hoá học, ba người này không kêu Tiểu Long lên bảng thì thôi, còn hễ động tới nó, bao giờ nó cũng chứng minh cho các thầy các cô thấy là không có ai trên đời học dốt hơn mình.

Nói chung, Tiểu Long không sợ bị điểm kém. Nó đã quen với việc lên trước bảng đóng vai ông phỗng đá cho bạn bè “chiêm ngưỡng”. Thoạt đầu, đứng phơi mình ra trước hàng chục cặp mắt lúc nào cũng thô lố, Tiểu Long cảm thấy nhột nhạt tợn. Nhưng chuyện gì cũng vậy, cứ lặp đi lặp lại mãi thành quen. Về sau này, Tiểu Long cứ lì ra.

Tiểu Long không sợ không trả bài được. Nhưng chuyện sáng nay khác hẳn. Không những không trả bài được, nó còn biến thành trò cười cho cả lớp. Chung qui chỉ tại câu chuyện tiếu lâm chết tiệt nó từng đọc được ở đâu đó. Nhưng khổ nỗi lúc đó nó đâu có biết câu trả lời ngớ ngẩn của nó được “trích dẫn” từ truyện tiếu lâm. Nó cứ đinh ninh nó đọc những đièu đó từ sách giáo khoa. Thế mới khổ!

Đến khi nghe Quý ròm kể ra nguồn gốc xuất xứ, nó mới bật ngửa. Từ lúc đó, ngực Tiểu Long nặng trịch như đeo đá. Cũng may, tụi bạn cùng lớp chỉ cười rộ lên một lúc rồi thôi, chứ nếu tụi nó cứ nhắc chằm chặp về cái sự giãn nở của thời gian để trêu nó, Tiểu Long chỉ có nước độn thổ.

Nỗi buồn đeo đuổi Tiểu Long trên suốt đường về. Ngay cả khi nhỏ Hạnh rẽ sang đường khác, chỉ còn lại nó với Quý ròm lếch thếch bên nhau, Tiểu Long vẫn một mực làm thinh rảo bước:

– Bộ mày á khẩu rồi hả?

Đi một hồi, không chịu đựng nổi không khí nặng nề, Quý ròm hắng giọng gắt.

Tiểu Long vẫn không nói gì, môi nó mím lại.

– Buồn làm quái gì! – Quý ròm nhún vai – Vấn đề là phải cố! Mày làm biếng bỏ xừ!

– Tao cố hoài mà chẳng thấy ăn thua! – Giọng Tiểu Long đau khổ.

– Cố cái mốc xì! – Quý ròm bĩu môi. Hễ thấy toán, lý, hoá là mày bỏ chạy dài!

Tiểu Long gân cổ:

– Tao chạy hồi nào! Tao…

Câu nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng Tiểu Long bỗng tắt ngang. Mắt nó vừa thoáng thấy thầy Hiếu đang lững thững từ xa đi lại. Thầy vừa đi vừa nhìn ra giữa đường, không trông thấy tụi nó nhưng trống ngực Tiểu Long vẫn đập loạn.

Quý ròm cũng vừa kịp trông thấy thầy. Nó liền đứng lại đợi. Nhưng ngay khi đã đến gần, thầy vẫn không nhìn thấy các học trò của mình. Dường như thầy đang bận nghĩ ngợi chuyện gì, mắt lơ đãng nhìn đi đâu.

Chẳng biết làm sao, Quý ròm đành nhích ngang một bước, hắng giọng:

– Chào thầy ạ!

Thầy Hiếu hơi giật mình. Thầy ngoảnh lại:

– À, Quý hả? Em đi đâu đấy?

– Dạ tụi em đi học về ạ!

Thầy Hiếu tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Tụi em à? Tụi em là ai?

Câu hỏi của thầy khiến Quý ròm sửng sốt. Nó không hiểu tại sao hôm nay thái độ của thầy lại kỳ dị như vậy. Tuy vậy, Quý ròm vẫn lễ phép thưa:

– Dạ, tụi em là… hai đứa em! Tức là em và…

Vừa nói Quý ròm vừa quay sang bên cạnh định trỏ vào Tiểu Long nhưng mặt nó bất giác thộn ra. Tiểu Long biến đâu mất.

Quý ròm quay thêm một vòng đúng 360°, vẫn công cốc. Thằng bạn mới trò chuyện với nó đây dường như đã bốc hơi khỏi mặt đất. Bây giờ thì nó hiểu tại sao thầy Hiếu lại lộ vẻ lah lùng khi nó dùng chữ “tụi em” để xưng hô với thầy.

Vẻ lúng túng của Quý ròm khiến thầy động lòng. Thầy vỗ vai nó, mỉm cười:

– Có lẽ em cần phải chơi một môn thể thao nào đó cho đầu óc được thư giãn! Không nên học hành căng thẳng quá!

Nói xong, không để Quý ròm kịp phản ứng, thầy vội vàng rảo bước.

Quý ròm đứng đực giữa trời nhìn theo thầy, bụng tức Tiểu Long anh ách. Chính tại thằng bạn nhát cáy này mà thầy tưởng thần kinh Quý ròm bị “trục trặc”.

Thật oan còn hơn oan Thị Kính!

– Tiểu Long!

Quý ròm bắt tay lên miệng hét toáng.

Không thấy động tĩnh gì, nó càng cáu:

– Mày chu nhủi ở xó xỉnh nào thế? Có mau bước ra hay không?

Quý ròm gọi đến lần thứ hai thì bụi cây thấp đằng trước căn nhà có cổng rào hoa giấy khẽ lay động và mái tóc húi cua của Tiểu Long từ từ nhô lên giữa các cành lá.

Quý ròm gầm gừ:

– Mày làm cái trò gì vậy?

– Tao trốn!

Tiểu Long bước ra, nó vừa đáp vừa rụt cổ.

– Trốn ai? – Quý ròm tròn xoe mắt – Sao lại phải trốn?

– Thì trốn thầy Hiếu! Tao ngại giáp mặt thầy!

– Ối trời! – Quý ròm vừa la trời vừa đưa hai tay lên – Ở ngoài đường chứ đâu phải ở trong lớp mà mày sợ! Thầy có bắt mày giải bài tập ngay tại đây đâu!

Tiểu Long đưa tay quẹt mũi:

– Ai chẳng biết vậy! Nhưng tao vẫn cứ thấy sờ sợ thế nào! Tốt nhất là chuồn quách vào bụi!

Cái lối lập luận của Tiểu Long khiến Quý ròm chỉ biết lắc đầu. Nó tặc lưỡi:

– Thế trước nay mà đã đánh bài chuồn như thế này bao nhiêu lần rồi?

– Ôi, nhiều lần lắm! – Tiểu Long thản nhiên đáp – Hễ nhác thấy thầy Hiếu, cô Kim Anh hay cô Diệu Lý thấp thoáng đằng xa là tao lỉnh!

– Ối trời ơi!

Lời tự