Kính Vạn Hoa: Những Con Gấu Bông – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Những Con Gấu Bông – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322784

Bình chọn: 8.5.00/10/278 lượt.

không la “tiếc quá, tiếc quá” nữa. Mà chặc chặc lưỡi, hệt như vừa cắn phải một quả ớt.

Tiểu Long cắn chặt môi cầm lên quả bóng cuối cùng. Lần này trước khi vung tay, nó cố kềm hơi thở lại trong lồng ngực.

Quả bóng lại lao vụt đi và “păng” một tiếng, chiếc lon trên cùng bị bắn tung lên cao.

Nhỏ Hạnh nhảy cẫng :

– Thắng rồi ! Thắng rồi !

– Thắng đâu mà thắng ! – Quý ròm “xì” một tiếng – Phải ném rớt cả ba chiếc lon kìa !

Nhỏ Hạnh cụt hứng, quay sang dòm Tiểu Long. Thấy Tiểu Long mặt mày ỉu xìu, lòng nó bất giác bỗng xìu theo.

Quý ròm liếc Tiểu Long :

– Ném nữa chứ ?

Tiểu Long nhăn nhó :

– Sao tao thấy khó ăn quá !

– Không sao đâu ! – Quý ròm trấn an bạn và cho tay vào túi lấy ra một tờ bạc mới – Bây giờ ném thêm năm lần nữa, thế nào cũng có lần thắng !

– Ðúng rồi đó ! – Nhỏ Hạnh hùa theo – Hạnh thấy Long càng ném càng quen tay mà !

Lần này năm quả bóng đều được dồn hết cho Tiểu Long. Nhỏ Hạnh và Quý ròm đứng ngoài làm “cổ động viên”, phụ trách phần khua tay múa chân và hét hò ủng hộ.

Nhưng ngay từ đầu Tiểu Long đã ném trượt.

Quả thứ hai : lại trượt.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiểu Long, Quý ròm vội lên tiếng nhắc nhở :

– Bình tĩnh lại nào !

Tiểu Long hít mạnh một hơi để lấy tinh thần.

Quả bóng thứ ba một lần nữa bắn tung chiếc lon trên cùng. Hai chiếc lon còn lại vẫn đứng trơ trơ đầy thách thức.

Quả thứ tư Tiểu Long ném trúng chiếc lon bên dưới khiến chiếc này lẫn chiếc bên trên đều bị văng xuống đất. Chiếc lon còn lại khẽ rung rinh nhưng vẫn nằm yên trên thanh gỗ.

Quý ròm vò đầu bứt tóc :

– Thật tức chết đi được !

Nhỏ Hạnh thì không ngừng đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, không hiểu để nhìn cho rõ hay để nén hồi hộp.

Trong lúc Quý ròm và nhỏ Hạnh hoàn toàn tuyệt vọng thì kỳ tích xảy ra.

Quả bóng cuối cùng trên tay Tiểu Long lao thẳng vào điểm tiếp giáp của ba chiếc lon. Hai chiếc rơi ngay xuống đất. Còn chiếc cuối cùng có lẽ do chịu lực va chạm ít hơn nên không chịu rơi theo mà cứ quay lòng vòng trên thanh gỗ như người say rượu khiến ba đứa trẻ căng mắt ra nhìn, hồi hộp còn hơn theo dõi cảnh rượt bắt trên phim trinh thám.

Mãi đến khi chiếc lon lảo đảo kia quay ra tới ngoài rìa và rơi thẳng xuống đất, cả ba cái miệng mới thở phào nhẹ nhõm.

– Tuyệt quá ! – Nhỏ Hạnh hớn hở reo lên – Lần này thì thắng thật rồi !

Quý ròm áp tay lên ngực :

– Suýt chút nữa trái tim tao đã vọt tuốt ngoài !

Tiểu Long mỉm cười nhìn hai bạn, vẻ sung sướng hiện rõ trên mặt.

Người chủ gian trò chơi tươi cười bước lại, tay cầm một gói mì “hai con tôm”. Ông chìa gói mì ra trước mặt Tiểu Long :

– Phần thưởng của “nhà thiện xạ” đây !

– Không, không ! – Tiểu Long lật đật xua tay – Cháu không lấy thứ này !

– Ồ, hóa ra là cháu không thích ăn mì ! – Người đàn ông râu rậm khôi hài – Vậy chắc là cháu thích cục xà phòng kia !

– Cháu cũng không thích xà phòng ! – Tiểu Long lắc đầu.

Người chủ gian trò chơi vẫn chẳng tỏ vẻ gì phật ý. Ông chỉ tay vào quầy phần thưởng, giọng dễ dãi :

– Vậy thích thứ nào, cháu cứ nói ! Kem đánh răng, hộp chi màu hay chai nước ngọt…

– Bạn cháu thích con gấu bông đằng kia kìa ! – Quý ròm sốt ruột vọt miệng.

– Con gấu bông ? – Người đàn ông kêu lên kinh ngạc.

– Vâng ạ, chính con gấu bông có màu trắng đốm đen ấy đấy !

– Ôi, thế thì không được rồi các cháu ơi ! – Người đàn ông vò chòm râu rậm, vẻ khó xử.

Nhỏ Hạnh chớp mắt :

– Sao lại không được kia chú ? Chả phải con gấu bông đó là để thưởng cho những ai chơi thắng sao ?

– Con gấu bông không phải là phần thưởng ! – Người đàn ông nhún vai – Chú đặt nó đấy cốt để trang trí cho gian hàng thôi !

Quý ròm khẻ liếc Tiểu Long, thấy bạn mình mặt mày đầy vẻ thất vọng, bèn quay sang người chủ gian trò chơi, tặc lưỡi hỏi :

– Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao chú ?

– Cách gì ? – Thoạt đầu người đàn ông không hiểu Quý ròm muốn nói gì, nhưng rồi ông vỡ lẽ – À, cháu muốn nói về con gấu bông ấy ư ?

– Vâng.

– Nếu vậy thì có một cách ! – Người đàn ông nheo mắt – Ðó là các cháu phải bỏ tiền ra mua thôi !

Tiểu Long lật đật hỏi :

– Bao nhiêu tiền hả chú ?

Nó hy vọng con gấu bông ở đây giá sẽ rẻ hơn ở cửa hàng Sao Mai. Nhưng câu trả lời của người đàn ông khiến nó chết đứng :

– Tám chục ngàn.

Quả là con gấu bông này rẻ hơn con gấu bông kia hai chục ngàn. Nhưng như vậy cũng chẳng ăn thua gì. Tám chục ngàn đối với bọn học trò như nó vẫn còn là một món tiền ngoài tầm tay.

Quý ròm và nhỏ Hạnh khi nghe người đàn ông nêu lên số tiền quá lớn như vậy cũng chỉ biết lắc đầu tuyệt vọng ngó nhau.

– Tụi cháu không thể nào có được một món tiền lớn như vậy ! – Cuối cùng, Tiểu Long nói, nó gãi gãi cổ rồi cầm lấy gói mì trước mặt – Thôi, tụi cháu lấy gói mì này vậy ! Chào chú !

Trước khi quay đi, nó còn đưa mắt nhìn về phía con gấu bông với vẻ vương vấn buồn bã như đang vĩnh biệt một bóng hình vô cùng thân thiết.

Ánh mắt của Tiểu Long khiến người chủ gian trò chơi bỗng cảm thấy nao nao. Vì vậy khi ba đứa trẻ đi được bốn, năm bước, ông đã gọi giật :

– Này, này, các cháu khoan đi đã !

Ba đứa tr


Polly po-cket