
m gạt phắt, rồi quay sang tụi nhóc đang nhốn nháo, nó cao giọng ra lệnh – Các em trở về chỗ cũ ngay đi ! Nếu không, thuyền sẽ lật bây giờ !
Nghe dọa, tụi nhóc hoảng hốt líu ríu lui vào trong. Nhờ vậy, chiếc pédalo nhanh chóng lấy lại thanh bằng.
– Nghe đây nè ! – Quý ròm tiếp tục lên tiếng trấn an – Thuyền các em không chạy được chỉ là do tuột xích thôi, chẳng phải hỏng hóc gì ghê gớm ! Không chạy được nhưng nhờ có phao hai bên, nó sẽ không bao giờ chìm, nếu các em ngồi im đừng nháo nhào chạy qua chạy lại !
Quý ròm nói đến đây, mặt mày tụi nhóc đã lộ vẻ yên tâm. Hai đứa con gái cũng thôi khóc. Chúng bình tĩnh mở to mắt chờ “vị cứu tinh” nói tiếp.
Khẽ liếc nhỏ Hạnh một cái, Quý ròm hắng giọng :
– Nhưng các em cũng không thể qua bên thuyền tụi anh được ! Chất lên đông quá, thuyền sẽ chìm ngay tức khắc !
Quý ròm nói vừa dứt câu, tụi nhóc đã nhao nhao :
– Chẳng lẽ tụi em ngồi hoài ở đây ?
– Thế thì không được rồi ! Em phải về nhà, nếu không mẹ em sẽ đi tìm !
– Hu hu !
Một đứa con gái lo lắng bật lên tiếng khóc thút thít.
Quý ròm lại phải nạt :
– Tụi mày có im mồm đi không ! – Lần này nó nổi cáu, chẳng buồn “anh anh, em em” như ban đầu nữa – Ngồi yên đó, chờ tụi tao kêu thuyền cứu hộ chạy ra kéo vào !
Rồi sợ tụi nhóc cuống lên chạy loạn, nó đe thêm :
– Ðứa nào nhúc nhích, thuyền lật ráng chịu à !
Ðến khi thấy tụi nhóc sợ hãi ngoan ngoãn ngồi im, Quý ròm mới thở phào bẻ tay lái cùng Tiểu Long đạp pédalo quay vào bờ.
Sau khi nghe tụi Quý ròm thông báo sự việc, chiếc ca-nô cứu hộ đậu sẵn ven bờ vội vàng phóng ra giữa đầm.
Nhỏ Hạnh rụt cổ nhìn Quý ròm :
– Ghê quá hén ?
– Ghê gì ?
– Chiếc thuyền của tụi nhỏ đó ! Suýt chút nữa là lật rồi !
Quý ròm cười :
– Nói vậy chứ dễ gì lật !
– Bây giờ sao ? – Nhỏ Hạnh lại hỏi.
– Sao là sao ?
– Mình đứng đây hay về ?
Quý ròm trố mắt :
– Ðứng đây làm chi ?
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi :
– Chờ tụi nhỏ vô !
Thoạt đầu Quý ròm không hiểu bạn mình đợi tụi nhóc để làm gì, nhưng khi nhác thấy vẻ mặt bồn chồn của nhỏ Hạnh, nó hiểu ngay.
– Trời đất ! – Quý ròm phì cười – Không sao đâu mà ! Người ta kéo cái “ào” là tụi nhỏ vào tới nơi liền !
Nói vậy nhưng Quý ròm vẫn đứng lại cùng Tiểu Long và nhỏ Hạnh ngóng cổ trông ra giữa đầm. Mãi đến khi thấy chiếc ca-nô và chiếc pédalo nối đuôi nhau lướt sóng vào gần tới bờ, nhỏ Hạnh mới nắm tay hai bạn kéo đi.
– Hạnh này ! – Vừa rảo bước về phía cổng, Quý ròm vừa bỡn cợt – Năm đứa nhỏ khi nãy hoặc năm đứa còm nhỏm còm nhom như tôi đứng lệch về một bên trên chiếc pédalo thì không sao, nhưng nếu thay vào đó là năm đứa “gầy khẳng gầy kheo” như thằng Tiểu Long nhà mình thì Hạnh có tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra không ?
Biết Quý ròm muốn trêu Tiểu Long, nhỏ Hạnh khoái chí hưởng ứng ngay :
– Chiếc pédalo sẽ lật nhào.
– Gì nữa ?
– Năm “thằng Tiểu Long” sẽ rơi tõm xuống đầm.
– Năm “thằng Tiểu Long” có biết bơi không ?
– Hình như là không.
– Thế thì chuyện gì sẽ xảy ra ?
– Năm tên sẽ uống căng năm bụng nước.
Quý ròm khịt mũi :
– Chỗ này thì Hạnh đoán sai rồi !
– Sai ?
– Ừ, không phải năm tên mà cả thành phố đều bị uống nước.
– Cả thành phố ?
– Chứ sao ! – Quý ròm thản nhiên – Một “thằng Tiểu Long” rơi xuống đầm là đã chí nguy, đằng này năm đứa “ốm nhách” như nó cùng rơi xuống một lúc thì chắc chắn nước sẽ tràn lên bờ và thành phố sẽ bị ngập lụt ngay tức khắc !
Lời giải thích của Quý ròm khiến nhỏ Hạnh bưng miệng cười khúc khích.
Nhưng nhân vật chính bị châm chọc là Tiểu Long thì chẳng thấy có một phản ứng gì.
Quý ròm thắc mắc ngoảnh cổ dòm sang và ngạc nhiên chẳng thấy Tiểu Long đâu :
– Ủa, Tiểu Long đâu rồi ?
– Long mới vừa đi bên cạnh Hạnh đây mà ! – Nhỏ Hạnh tròn xoe mắt, nó cũng chẳng rõ Tiểu Long biến đi đằng nào.
Sau khi ngoái cổ nhìn dáo dác một hồi, cả hai phát hiện bạn mình đang đứng chôn chân bên vệ đường, mắt nhìn sững vào một gian trò chơi dựng sơ sài trên bãi cỏ.
Quý ròm và nhỏ Hạnh khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã quay ngược trở lại.
– Long đứng đây làm gì thế ? – Nhỏ Hạnh sờ tay lên vai bạn, tò mò hỏi.
Tiểu Long không trả lời. Nó cứ thẫn thờ nhìn vào gian trò chơi như thể tâm trí nó đang bị hút chặt vào đó.
– Muốn chơi thì vào chơi chớ làm gì đứng trơ như phỗng thế ! – Quý ròm bực mình xẳng giọng.
Tiếng gắt gỏng của Quý ròm làm Tiểu Long bừng tỉnh. Nó nhìn hai bạn, vẻ bẽn lẽn. Rồi quay sang Quý ròm, nó liếm môi nói khẽ :
– Mày nhìn kìa !
Quý ròm nhìn vào gian trò chơi rồi quay ra :
– Người ta đang chơi trò ném lon chứ có gì đặc biệt đâu !
– Ở quầy phần thưởng ấy !
Quý ròm nhìn vào quầy phần thưởng, vẫn chẳng thấy gì.
– Có gì lạ đâu ? – Nó chép miệng.
Tiểu Long chỉ vào góc quầy:
– Con gấu bông kìa !
– À !
Quý ròm “à” một tiếng và lại đảo mắt nhìn vào trong. Lần này nó đã trông thấy con gấu bông trắng đốm đen nằm trong góc quầy bên cạnh chiếc giá gỗ nhiều tầng chất đầy xà phòng, mì gói, kem đánh răng và các thứ linh tinh khác. Con gấu bông nằm tít trong góc, chốc chốc lại bị những bóng người qua lại che