Insane
Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323224

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

nghiêm nghị:

– Ðó chính là hai chiếc bình này đây!

Bọn nhóc lập tức chen nhau chồm tới trước để nhìn cho rõ hai chiếc bình.

Một đứa hỏi:

– Như vậy là người thuật sĩ có cả thảy mấy chiếc bình? Hai chiếc hay một chiếc?

Quý ròm khịt mũi:

– Tất nhiên là hai chiếc!

– Sao khi nãy mày bảo chỉ có một chiếc? – Thằng nhóc cãi lại.

– Tao chả bảo gì cả! – Quý ròm nổi quạu – Một chiếc hay hai chiếc cũng vậy thôi!

Một đứa khác tỏ ý nghi ngờ:

– Nhưng chắc gì đây là hai chiếc bình của người thuật sĩ nọ?

Quý ròm gầm gừ:

– Chắc hay không gì thì dang ra rồi mày sẽ biết!

Vừa nói Quý ròm vừa nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Long “dẹp loạn”. Hiểu ý bạn, Tiểu Long vội vàng dang rộng hai cánh tay vạm vỡ lùa đám khán giả đang chồm chồm trở về chỗ cũ:

– Ngồi xuống! Ngồi xuống!

Khi bọn nhóc đã ổn định trật tự, Quý ròm liền cầm hai chiếc bình đưa qua đưa lại trước mặt:

– Quý ông quý bà nhìn kỹ đi! Trong hai chiếc bình này, một chiếc đựng nước trắng, một chiếc đựng bột trắng. Nói chung chỉ toàn màu trắng. Và người thuật sĩ đã làm như thế này đây!

Nói vừa dứt câu, Quý ròm nhanh tay đổ chất dịch lỏng trong suốt vào bình chứa bột. Xong, nó lấy chiếc đũa thủy tinh quậy lên.

Trong thoáng chốc, trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn nhóc, chiếc bình thủy tinh đột ngột sẫm màu lại và bắt đầu bốc khói. Và chừng vài phút sau, một khối cứng màu đen bỗng trồi lên khỏi miệng bình đến mấy phân, nổi bật trên nền trắng của tấm drap căng phía sau và kéo theo nó những tiếng xuýt xoa thán phục:

– Chậc, chậc! Tài quá hén!

– Ðúng là “đổi trắng thay đen”! Hay thật!

– Có thế mới đáng đồng tiền bát gạo chứ!

Tiểu Long ngồi lẫn trong đám nhóc, nghe khen, sướng phổng mũi, luôn miệng cười hì hì.

Quý ròm cũng khoái chí không kém, nhưng lỡ đóng vai David Copperfield, nó phải cố giữ vẻ đĩnh đạc và phớt tỉnh để xứng đáng với tầm vóc của mình.

Sau khi dẹp hai chiếc bình và đặt lên bàn một tấm bìa cứng, Quý ròm gõ gõ chiếc đũa thủy tinh xuống bàn:

– Quý ông quý bà lưu ý! Ðây là màn ảo thuật thứ hai, còn ly kỳ hấp dẫn hơn màn thứ nhất! Màn này…

– Khoan đã! Màn khi nãy đã xong đâu! – Một ông nhóc bỗng chồm dậy vọt miệng chen ngang.

Ðám đông đang nôn nóng chờ xem màn tiếp theo, thình lình bị ông nhóc này làm cụt hứng, bèn nhao nhao phản đối:

– Ðồ phá đám, ngồi xuống đi!

– Người ta đã đổi trắng thành đen rồi, còn xong với chưa xong gì nữa!

Ông nhóc gãi đầu:

– Nhưng còn người hàng xóm nọ…

– Người hàng xóm nào? – Có tiếng hỏi.

– Thì người hàng xóm trong câu chuyện khi nãy chứ người hàng xóm nào! Rốt cuộc anh ta có được tha hay không?

– Tất nhiên là được tha rồi!

– Sao mày biết?

– Sao lại không biết!

– Ðừng có dóc! Câu chuyện vừa rồi đã kể hết đâu!

– Kể chưa hết cũng biết! Nếu không được tha thì chẳng ai kể làm gì!

Thấy cuộc đối đáp lạc đề này có nguy cơ kéo dài đến vô tận, Quý ròm vội vã can thiệp:

– Thôi đừng cãi nhau nữa! Tóm lại là người hàng xóm được tha, tên nhà giàu vô ngục! Bây giờ xin mời quý ông quý bà xem tiếp…

Màn biểu diễn thứ hai của Quý ròm còn rùng rợn ly kỳ hơn nữa.

– Quý ông quý bà hãy nhìn kỹ đây!

Vừa nói Quý ròm vừa chìa ngón trỏ tay phải ra phía trước.

– Có thấy gì không? – Nó hỏi.

Bọn nhóc nhìn sững vào ngón tay của nhà ảo thuật:

– Thấy.

– Thấy gì?

– Thấy… ngón tay.

Quý ròm hừ giọng:

– Thấy ngón tay thì nói làm gì! Chứ chả lẽ đó là… ngón chân?

Vẻ phật ý của Quý ròm khiến bọn nhóc ngơ ngác. Chúng chả hiểu nhà ảo thuật muốn gì.

Quý ròm lại đằng hắng:

– Quý ông quý bà cố nhìn kỹ đi! Trên ngón tay có gì không?

– Có gì là có gì? – Nhiều cái miệng nhao nhao.

Quý ròm lạnh lùng:

– Có thấy máu không?

Nghe đến máu, bọn nhóc bỗng dưng rụt cổ lại:

– Máu ư? Không, không thấy!

Quý ròm nhếc mép:

– Nhưng bây giờ thì quý ông quý bà sẽ thấy!

Nói xong, Quý ròm thò tay vào ngăn bàn lấy ra một con dao găm. Nó huơ huơ con dao trong không khí:

– Tôi sẽ dùng con dao này cắt ngón tay mình chơi!

Bọn nhóc trố mắt nhìn con dao, đứa nào đứa nấy trống ngực đập thình thịch. Một đứa run rẩy hỏi:

– Cắt đứt lìa ngón tay ra luôn ư?

– Chả cần phải cắt đứt lìa làm gì? – Quý ròm vừa đáp vừa rủa thầm – Chỉ cắt tí xíu đủ để chảy máu thôi!

Nghe vậy, bọn nhóc đồng loạt thở phào. Mặc dù bấm bụng bỏ tiền mua vé cốt để xem những trò kỳ bí, không đứa nào muốn nhìn thấy ngón tay của nhà ảo thuật bị cắt bỏ một cách thương tâm. Nhưng dù đã được nhà ảo thuật cho biết trước là chỉ cắt một tí tẹo trên đầu ngón tay thôi, khi Quý ròm bắt đầu kê ngón tay vào lưỡi dao, mặt mày bọn nhóc cứ đuỗn ra vì xúc động và vì sợ hãi. Bọn con gái thì thét lên the thé và nhắm tịt mắt lại.

Tiểu Long mở mắt thao láo, tay áp lên ngực. Nó chưa thấy bạn nó diễn trò này lần nào.

Quý ròm có vẻ thích thú trước vẻ mặt căng thẳng của bọn nhóc. Nó liếc mạnh lưỡi dao lên ngón tay kêu đánh “soẹt” một cái rồi thản nhiên giơ ngón tay lên:

– Xong rồi! Nhìn đây!

Bọn nhóc nhìn lên, đứa nào cũng cố mở căng mắt để nhìn thật rõ ngón tay của nhà ảo thuật. Quả nhiên có một vệt máu trên đầu ngón tay của Quý ròm. Dưới á