XtGem Forum catalog
Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Tác giả: Dạ Ngưng Huyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215253

Bình chọn: 7.5.00/10/1525 lượt.

ứng ở đây kinh hãi, trái tim Hô Duyên Phong run lên, hắn chưa từng gặp người kia trong lời nói của Lan Phi, nhưng dường như trong lòng của hắn lại có đáp án mơ hồ.

Trầm mặc một hồi lâu, Hàn Hạo Hữu mới lên tiếng: “Vậy ngươi hãy đưa người kia đến đây.”

Hắn nhớ trước đây khi Hô Diên Phong mới đến nước Hàn Vũ, đã từng nói rằng Lạc Tử Mộng chính là hoàng phi của hắn, không lẽ trên đời này thật sự có hai người giống nhau như đúc cùng tồn tại?

Khi thị nữ thiếp thân của Lan phi mang theo một nữ tử mặc trang phục màu xanh nước biển bước vào, không khí như ngưng trệ, tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía nữ tử kia. Lạc Tử Mộng và nữ tử kia giống nhau như đúc, nếu hai người họ mặc trang phục giống nhau, sợ rằng khó có thể phân biệt được ai là ai.

Hàn Hạo Thần cùng Hô Duyên Phong ngạc nhiên, Hô Duyên Phong biết cô nương đang cúi đầu trước mặt hắn mới chính là người hắn cần tìm, nhưng điều khiến Hàn Hạo Thần ngạc nhiên chính là hắn không nghĩ rằng trên đời này lại có người giống Lạc Tử Mộng đến vậy.

Đến tột cùng ai mới chính là Lac Tử Mộng?

“Hoàng thượng, vị này mới là Thần vương phi, nô tì phát hiện nàng ấy ở trường đua ngựa, nô tì chưa hề bạc đãi nàng qua, trong khoảng thời gian này đều hết lòng chăm sóc, nếu người không tin, có thể hỏi nàng ấy xem sao.” Lan phi gắng hết sức biện minh cho mình, nàng ta chỉ sợ nếu bỏ qua cơ hội này thì bản thân khó có thể bảo toàn mạng sống.

Vì những lời nói của Lan phi mà mọi người mới bình tỉnh trở lại, Hoa Thiên Sóc và Hoa Thừa Tướng từ trên mặt đất đứng dậy, cả hai vẫn tỏ ra hết sức bình thường, nhưng vẫn không tin được vào những gì mình nhìn thấy.

Hàn Hạo Hữu trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Ngươi tên gì?”

“Dân nữ Lạc Tử Mộng.”

Ánh mắt Hàn Hạo Thần mở to trong thoáng chốc, làm sao đến cả tên cũng giống nhau? Có lẽ nào không phải do Lan phi giở thủ đoạn, mà là do hắn suy nghĩ chưa kĩ càng? Nhưng. . . . . .

Hắn chuyển con mắt nhìn Lạc Tử Mộng đang đứng thất thần, nàng là người hắn ngày nhớ đêm mong, cho dù hai người rất giống nhau, nhưng ánh mắt kia làm sao hắn có thể nhận lầm được?

“Ngẩng đầu lên.” Hàn Hạo Thần nói với nữ tử mặc trang phục màu xanh.

Nàng kia chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, cử chỉ đoan trang, rất có phong thái của một tiểu thư khuê các, khí chất đó không phải ai cũng có được.

Hàn Hạo Hữu hỏi nàng: “Ngươi có biết người trước mặt là ai không?”

Nàng nhìn Hàn Hạo Thần sau đó lắc đầu nói: “Không biết.”

Hàn Hạo Hữu chần chừ một lúc, sau đó lại hỏi: “Vậy ngươi có nhận ra người đứng bên phải người là ai không?”

Nàng nhìn Hô Duyên Phong tiếp tục lắc đầu nói: “Cũng không biết.”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?”

Lan phi hốt hoảng nói: “Hoàng thượng, nàng ấy không nhớ rõ bất cứ chuyện gì, nô tì phát hiện nàng ấy ở hoàng cung, thì chắc hẳn nàng ấy là Thần vương phi rồi. Nếu không phải là Thần vương phi, vậy làm sao nàng ấy có thể vào cung được? Nô tì không chắc chắn về chuyện này, cho nên mới không dám mạo hiểm bẩm báo sự việc với hoàng thượng. Hiện tại nô tì có thể khẳng định, nàng ấy chính là Thần vương phi.”

Nàng ta hiểu rõ, chỉ cần nàng và Hoa Thiên Nhụy một mực phủ nhận người đi cùng Hô Diên Phong không phải Lạc Tử Mông thực sự, có như vậy nàng ta mới có thể tránh được một kiếp.

Trong lúc bọn họ tranh luận, Hô Duyên Phong vẫn trầm mặc không nói câu gì, hắn muốn tiến lên phía trước, nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Lạc Tử Mộng, ngực hắn lại nhói đau. Thì ra mặc dù nàng không phải là người hắn muốn tìm, nhưng dù sao hắn cũng dành cho nàng rất nhiều tình cảm, nhìn thấy nàng như vậy, hắn cũng sẽ đau lòng.

“Nhị đệ, Đại hoàng tử, các ngươi nhìn xem, hai người bọn họ ai mới là chính là người của các ngươi.” Vấn đề khó khăn này Hàn Hạo Hữu không cách nào tự mình giải quyết được, đành phải để cho bọn họ lựa chọn. Hắn nghĩ, hai người kia giống nhau như đúc, căn bản không phân biệt được ai với ai, hơn nữa cả hai người cùng lúc bị mất trí nhớ, như vậy chọn ai cũng đều giống nhau cả? Vô luận cùng ai ở chung một chỗ, cũng đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Hô Duyên Phong nhìn về phía Lạc Tử Mộng mặc trang phục màu xanh nước biển, thân thể hắn khẽ run, cho dù nàng bị mất trí nhớ, nhưng khi đặt hai Lạc Tử Mộng ở chung một chỗ, hắn có thể nhận ra được, nữ tử dịu dàng như nước kia mới là người trong lòng của hắn. Chung sống nhiều năm như vậy, thương yêu nhiều năm như vậy, hắn làm sao có thể không nhận biết?

Nàng có khỏe hay không? Trong khoảng thời gian này nàng sống thế nào? Sao nàng lại vô duyên vô cớ mất tích, còn nữa tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?

Nhìn thấy ánh mắt Hô Duyên Phong đang dành cho một nữ tử khác có dáng dấp giống mình, trong lòng Lạc Tử Mộng khó chịu muốn chết, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giá mà nàng có thể nhớ ra một chút gì đó, có lẽ nàng sẽ không khó chịu như bây giờ. Người luôn miệng nói muốn lấy nàng làm vợ, hiện tại lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử khác.

Hàn Hạo Thần thấy ánh mắt Lạc Tử Mộng vẫn luôn nhìn về phía Hô Duyên Phong, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Hắn giơ tay muốn chạm vào người