
ại nhất định nàng là Quận chúa, cũng chính là hoàng tử phi tương lại của hắn.
Cuối cùng, Hàn Hạo Hữu đỡ trán nhìn về phía Lạc Tử Mộng hỏi “Ngươi cũng gọi là Lạc Tử Mộng sao? Vậy cuối cùng ngươi là thần vương phi hay là hoàng tử phi?”
Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần, rồi lại nhìn Hô Diên Phong, vừa định mở miệng, Hàn Hạo Thần đã vượt lên trước một bước giải thích với hắn chuyện Lạc Tử Mộng mất trí nhớ. Nhìn thấy như vậy, Hàn Hạo Hữu cảm thấy choáng váng, cho dù hắn là Bao công tái thế, cũng không cách nào phán định được thân phận hiện giờ của Lạc Tử Mộng là gì, bởi vì nàng đã mất trí nhớ.
Hắn thở thật dài một cái lại uống một hớp trà, cảm thấy hắn đã đụng đến một chuyện rất khó giải quyết.
Trong suốt cả quá trình, Lan phi nhíu chặt lông mày lại một mực trầm tư, suy nghĩ không hoảng loạn như Hàn Hạo Hữu. Nhưng nàng nghĩ lại chuyện bọn họ đang tranh cãi căn bản là hai chuyện, nhưng mà cũng có chút liên hệ.
“Lan nhi, chuyện này nàng thấy thế nào?” Hàn Hạo Hữu thấy Lan Phi mất hồn, còn tưởng rằng nàng đang giúp hắn suy tính, vì vậy chuyển con mắt nhìn nàng.
Lan phi lúng túng mỉm cười, tròng mắt lóe lên nói: “Hoàng thượng, nô tì. . . . . . Cũng cảm thấy rắc rối.” không biết tại sao, hôm nay nàng cứ có cảm giác tâm hoảng ý loạn, như sắp có chuyện gì xảy ra.
“Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .”
Bên ngoài Thiên Điện, truyền tới âm thanh của Hoa thừa tướng, sau lưng còn có Hoa Thiên Sóc. Hàn Hạo Thần biết nhất định bọn họ đến đây là vì chuyện của Hoa Thiên Nhụy, nhưng hắn hiện tại chưa có ý định xử lý chuyện Hoa Thiên Nhụy, nhưng mà bọn hắn đã vội vàng chạy tới, chắc chắn không xử lý là không được rồi.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hoa Thiên Nhụy đã có gan phái sát thủ đến tận nước Ngân Nguyệt để giết Lạc Tử Mộng, thì nàng nhất định phải trả một cái giá cao.
Hàn Hạo Hữu thấy Hoa Thừa Tướng và Hoa Thiên Sóc vội vàng chạy tới, trái lại có chút nghi ngờ: “Hai vị ái khanh đến đây có chuyện gì? Vì sao lại vội vàng như vậy?”
Sau khi Hoa Thừa Tướng đi vào Thiên Điện lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng! Xin hoàng thượng cứu tiểu nữ.”
Lan phi và Hàn Hạo Hữu hai mặt nhìn nhau, sau đó Hàn Hạo Hữu hỏi “Chẳng lẽ Thiên Nhụy đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Thừa Tướng nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đáy mắt có chút tức giận nhưng lại không dám tỏ vẻ, ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Hữu nói: “Hoàng thượng, Nhụy nhi trẻ người non dạ đã làm một số chuyện ngốc nghếch, không nghĩ lại bị Thần Vương gia bắt lại, hôm nay vẫn còn ở trong đại lao thần vương phủ.”
Hàn Hạo Hữu nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi “Nhị đệ, chuyện là sự thật?”
Việc này còn chưa giải quyết xong, lại đã có chuyện khác nổi lên, Hàn Hạo Hữu chỉ cảm thấy bể đầu sứt trán.
Hàn Hạo Thần vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng vẻ mặt lại trầm xuống mấy phần, hắn trợn mắt nhìn Hoa Thừa Tướng sau đó hừ lạnh một tiếng: “Trẻ người non dạ? Đã làm ra chuyện ngốc nghếch?” Hắn cất bước đi tới trước mặt Hoa Thừa Tướng mắt nhìn xuống hắn tiếp tục nói, “Lệnh ái đã qua tuổi cập kê, làm sao có thể là trẻ người non dạ được? Hơn nữa ngay đến cả chuyện mưu sát cũng là chuyện nhỏ, người mang tội danh giết người có phải tất cả đều không phải đền mạng không.”
“Mưu sát?” Đối với cái này hai từ, đừng nói Hàn Hạo Hữu, ngay đến cả Lan phi cũng cảm thấy hoảng hốt, nàng chỉ ra lệnh cho người ta mang Lạc Tử Mộng đi, không ra lệnh bọn chúng giết nàng ta, chẳng lẽ Tam muội tự mình động thủ? Nhưng mà, nàng lấy gan đâu ra làm chuyện này?
Hôm nay nhận được bồ câu đưa tin, nàng chưa trả lời, chính là muốn để cho nàng bình tĩnh một chút chớ nóng vội, ai biết nàng lại tự mình quyết định như vậy chứ.
“Cái gì mà mưu sát, mặc kệ nàng là Thần vương phi hay là hoàng tử phi, nàng không phải vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây sao?” Đối với Hàn Hạo Thần, Hoa Thừa Tướng đã sinh lòng bất mãn, cho nên ngôn ngữ cũng không chút khách khí. Nữ nhi của hắn toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình hắn, nhưng hắn ta lại nhẫn tâm nhốt nàng vào trong đại lao. Đại lao là chỗ như thế nào hắn tất nhiên biết rõ ràng, mà Hàn Hạo Thần đem nữ nhi hắn vào đại lao, cũng đã cắt đứt chút quan hệ cuối cùng giữa bọn họ.
Hàn Hạo Thần nhịn không được muốn bước lên xách hắn đánh cho một trận, nhưng ở trước mặt mọi người, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
“Chẳng lẽ chỉ có chết mới tính là mưu sát? Nếu thật sự thần vương phi bị nữ nhi Thừa tướng hại chết, ngươi cho rằng Bổn vương sẽ chỉ đơn giản nhốt nàng vào đại lao thôi ư? Huống chi, ngày hôm nay việc nàng làm đâu chỉ có mỗi chuyện đẩy Thần vương phi xuống sông, rồi lại còn ngăn cản Thần vương phi kêu cứu.”
Lan phi cả kinh trong lòng.
“Thần Vương Gia đây là ý gì?” Hoa Thiên Sóc cũng chuyển con mắt nhìn hắn.
Hàn Hạo Hữu càng nghe càng loạn: “Các ngươi tất cả đứng lên mà nói đi.”
Hoa Thiên Sóc đem Hoa Thừa Tướng đỡ dậy sau đó tiếp tục hỏi “Thần Vương Gia cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác.”
“Vu oan? Vu oan ai cũng không có khả năng vu oan trên người của nữ nhi của thừa tướng, muội muội tướng quân.” Thanh âm của Hàn Hạo Thần càng lúc càng lạnh lùng, chuyện cho tới bây giờ, hắn đã điều tra hết tất