Teya Salat
Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324200

Bình chọn: 9.00/10/420 lượt.

đã mang về nhà con mèo con ở chỗ làm.

Mèo mẹ sinh được hai bé. Một bé vện và một bé màu trắng mặt có đốm đen. Tú chọn bé có đốm đen vì nó cứng cáp và nhanh nhẹn hơn bé còn lại, nên đã có thể xa mẹ mà về với Tú. Tú đặt tên cho nó là Bông Gòn.

Chỉ vì trông nó như một cục bông gòn.

Và hai từ bông gòn cũng khá là ý nghĩa đối với Tú.

Ngày mới mang về, Bin không hề quan tâm đến Bông Gòn, nó chỉ đưa mắt nhìn một lần, rồi bỏ đi. Vì Bông Gòn còn nhỏ, nên Tú giữ nó bên nhà mình để tiện chăm sóc. Sam thì mới đầu có chút e dè nhưng rồi nó cũng mau chóng làm quen. Với ai, Sam cũng rất hoà đồng. Rồi dần dần, Bin cũng có hứng thú chơi với Bông Gòn hơn. Nó bắt đầu cho Bông Gòn ngủ cạnh, và thỉnh thoảng liếm Bông Gòn như con của mình.

Những điều này Tú đều giữ bí mật với Nhi. Tú muốn cho Nhi sự bất ngờ.

Tú bắt đầu bắt tay vào chăm lo cho khu vườn kĩ hơn để đợi ngày Nhi trở về. Ngoài những vườn hoa và cây đã có sẵn, Tú mang về thêm 1 số vật để trang trí xung quanh cho nơi này trở nên sống động hơn. Đặc biệt là cái cây to giữa hai căn nhà, Tú để cạnh gốc cây một bộ bàn ghế sơn màu xanh da trời nhạt. Cái cây đủ to và đủ mát để che nắng nếu như cả hai muốn ngồi ở ngoài vườn thưởng thức vài món ăn hay vài ly cà phê. Tú cảm thấy mình như là đang chăm sóc và trang trí nhà cho hai đứa vậy. Nghĩ đến việc đó làm Tú mỉm cười.

Về phần Nhi, bố mẹ đã trở về từ Châu Âu được một tuần rồi nhưng Nhi vẫn chưa có cơ hội nói với bố mẹ về chuyện của mình và Tú. Nhi đợi mãi cả tuần mà không tìm được thời khắc thích hợp để nói chuyện với mẹ. Mãi đến hôm nay khi cả nhà ngồi xem một chương trình trên ti vi đang quay ở Sài Gòn, thì Nhi mới có thể lên tiếng về vấn đề này.

Nhi hít một hơi dài rồi bắt đầu. “Bố mẹ, con có việc muốn nói.”

Bố vặn nhỏ ti vi lại rồi quay sang nhìn Nhi. Mẹ cũng vậy. Ánh mắt của hai người tò mò.

“Con…con định là hết tháng này con sẽ dọn về Sài Gòn. Con mong bố mẹ đồng ý.”

Vừa nghe là mẹ Nhi liền lập tức hiểu ý.

“Con còn qua lại với con bé đó ư?”

Bất ngờ với câu hỏi thẳng thắn của mẹ, nhưng Nhi cũng dũng cảm trả lời.

“Con yêu Tú.”

“Thế con không sợ người đời dị nghị? Người ta sẽ nhìn, người ta sẽ chỉ trỏ và nói này nói nọ. Hai đứa không sợ?” Mẹ hỏi tiếp.

Nhi lắc đầu.

“Con không quan tâm đâu mẹ. Con không vì những thứ nhỏ nhặt như vậy mà tự dối lòng và đánh đổi hạnh phúc của mình. Tình yêu của chúng con cũng giống như họ. Chúng con đến với nhau vì quen biết nhau, tìm hiểu nhau, rồi yêu nhau. Chúng con chẳng khác gì họ cả.” Nhi hết lòng giải thích. “Họ cảm thấy chúng con khác biệt bởi vì từ nhỏ con người đã được dạy bảo rằng con gái yêu con trai mới là điều bình thường. Rồi đến khi họ thấy được những gì không giống như họ đã được dạy, được nhìn thấy trong môi trường sống của họ từ nhỏ thì họ sẽ cho đó là điều khác biệt. Họ sẽ nhìn, sẽ bàn tán và tiềm thức của họ sẽ cho rằng những việc này đi ngược lại với tự nhiên. Ngay cả con, ngay cả bố mẹ cũng vậy. Từ nhỏ đến khi lớn lên, con cũng đã được xã hội dạy bảo rằng tình yêu chỉ có thể giữa nam và nữ. Nhưng dần con cũng nhận ra được rằng điều đó hoàn toàn sai. Tình yêu đến từ mọi hình thức. Khi gặp Tú, con càng hiểu rõ hơn được việc ấy. Tình yêu của chúng con cũng chẳng khác ai đâu bố mẹ à.”

Tim Nhi đập thình thịch chờ đợi phản ứng của mẹ.

“Thật sự,” Bố nói. Nhi khá bất ngờ vì bố lên tiếng. “Thật sự thì trong việc này bố không có ý kiến. Con đã lớn rồi, bố cũng không thể nào ép buộc con làm theo ý mình nữa. Không phải như khi bé bố bắt con uống sữa mối tối thì con sẽ uống, hay bắt con mặc bộ đồ này thì con phải mặc. Không thể ép buộc con làm theo những gì bố mẹ muốn nữa. Nhưng bố chỉ mong, con có yêu ai đi chăng nữa thì vẫn phải cố gắng học, không để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng. Còn những việc còn lại bố không có ý kiến nữa.”

“Bây giờ con còn trẻ, con chỉ mới 19.” Mẹ nói. “Nhiều khi hôm nay vui vẻ với nhau, mà sang hôm sau đã lại chia tay.”

“Mẹ ơi, chính vì như thế nên con muốn được trải qua những ngày hạnh phúc với Tú vì đúng là mình không biết được ngày mai sẽ ra sao.” Nhi cầm lấy tay mẹ. “Mẹ biết không, con luôn ngưỡng mộ mẹ lắm. Vì bên mẹ lúc nào cũng có bố. Khi mẹ bệnh, bố luôn là người nhắc nhở mẹ uống thuốc, chăm sóc mẹ tận tình. Trong khoảng thời gian khó khăn nhất của mẹ, bố cũng chưa bao giờ bỏ rơi mẹ mà luôn ở cạnh để động viên, cho mẹ một bờ vai để dựa vào. Con cảm thấy hâm mộ tình yêu của bố mẹ, và con có thể cảm nhận được nó từ trái tim của con. Tú cũng vậy mẹ ạ. Những gì Tú làm cho con cũng như những gì bố làm cho mẹ vậy. Con cũng cảm nhận được từ trái tim mình. Cho nên con biết rằng con yêu Tú thật lòng.” Nói đến đây Nhi bật khóc.

“Con yêu Tú thật lòng, bố mẹ ạ. Con chỉ mong nhận được lời chúc phúc của bố mẹ thôi. Là hôm nay, hay là ngày mai, một năm, năm năm, mười năm hay là mãi mãi, con chỉ mong nghe được lời đồng ý chấp thuận từ bố và nhất là ở mẹ.” Nhi lau nước mắt đang chảy ướt má. “Chẳng có gì hạnh phúc hơn khi được sống làm chính mình, được làm việc mình thích, được ở cạnh người mình thương, và tận hưởng cuộc sống hằng ngày. Con biết con