Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325684

Bình chọn: 7.00/10/568 lượt.

ức giữ chặt cái thang qua những khe hở. Gió thổi làm Nhi cũng bị ướt một chút.

“Ráng tí, sắp lên tới rồi.” Tú cẩn thận bước từng chân một lên. Khi lên được phía trên, Nhi đỡ Tú leo qua hàng rào và bước vào bên trong. Tú lên đến nơi rồi Nhi mới kịp định thần lại.

“Tú nghĩ gì vậy! Mưa gió thế này nguy hiểm chết đi!” Nhi đánh nhẹ vào vai Tú. “Em không thích thế đâu!”

Tú kéo tay và ôm Nhi vào lòng. “Xin lỗi, chỉ muốn gặp em thôi. Phòng mình đã bị chiếm, thôi đành qua ở tạm bên này vậy.”

“Cái thang, ở đâu Tú lấy ra cái thang vậy?” Nhi hỏi.

“Nó nằm trong nhà kho.” Nói tới đây Tú sực nhớ. “À, phải kéo nó lên rồi xếp lại đã, để vậy người ta phát hiện mất.”

Trong lúc Tú kéo cái thang lên, Nhi chạy vào nhà tắm lấy mấy cái khăn khô vào phòng. Nhi mang lại lau tóc cho Tú khi Tú vẫn còn đang hì hụi xếp cái thang.

“Xong, sáng mai chỉ cần dậy sớm một tí, gọi anh hai mở cửa là được.”

“Gan quá.” Nhi lắc đầu, vẫn không thể tin được là Tú leo từ ngoài vào đây. Tú xoay người lại, hai tay bẹo má Nhi.

“Ah đau.”

“Chỉ muốn qua nhìn mặt em như thế này thôi nè.”

“Không vui!” Nhi bĩu môi.

Tú kéo Nhi vào lòng một lần nữa, mặc cho Nhi dỗi. Nhi đẩy Tú ra, nhưng Tú ôm Nhi rất chặt. Nước mưa từ đồ Tú thấm hết qua người Nhi.

“Cho Tú ôm em một tí thôi. Mới có hơn nửa ngày mà nhớ lắm rồi.”

Chỉ với một câu nói đó mà cả hai đứng suốt như thế không biết trong bao lâu.

Hôm nay trời mưa mà lòng không hề buồn.

-Hết chap.19-

CHAPTER 20: HAPPY NEW YEAR

Sáng hôm sau, Tú và Nhi dậy khá sớm để tiện việc cho Tú trở về nhà và chuẩn bị đi học. Nhưng khi vừa tỉnh, chỉ kịp trò chuyện trao đổi vài câu thì đã nghe tiếng gọi từ bên ngoài.

“Nhi, mở cửa.” Mẹ Nhi gọi, âm thanh tay nắm cửa vặn qua vặn lại liên tục phát ra.

Hốt hoảng, Tú lật đật bật ra khỏi giường và đi tìm chỗ nấp. Phòng ngủ không có chỗ, ban công lại càng không được vì tấm rèm của Nhi quá mỏng. Thời gian cấp bách, Tú tạm đứng sau cánh cửa, hy vọng Nhi có thể nán chân mẹ lại.

Tiếng chốt cửa được mở ra và mẹ Nhi đứng trước phòng. Đằng sau cánh cửa, Tú căng thẳng nín thở.

“Có gì không ạ?” Nhi điềm tĩnh hỏi.

“Không, chỉ kiểm tra xem con có đi đâu không.” Mẹ Nhi nhìn quanh.

“Hôm qua con không đi đâu hết, nhưng bây giờ phải chuẩn bị đến trường.”

“Đi học xong là về nhà, rõ chưa? Bây giờ bố mẹ cũng phải đi sớm. Bố mẹ sẽ gọi cho cô Hiền.”

“Vâng.”

Mẹ Nhi đưa mắt nhìn một lần nữa và quay xuống nhà. Nhi liền đóng cửa lại và Tú cũng thở một hơi dài. Nhìn thấy cảnh Tú phải trốn sau cửa làm Nhi không thể nhịn cười.

“Cứ như hai đứa mình đi vụng trộm vậy. Buồn cười thật.”

“Bây giờ leo thang xuống nữa là giống luôn.” Tú cũng cười theo.

“Bố mẹ em sắp đi rồi, Tú đi ra bằng cửa chính đi.” Nhi bước lại cửa ban công và vén rèm lên để trông chừng. Khoảng vài phút sau, Nhi thấy chiếc xe trắng của bố mẹ chạy ra đường. An tâm, Nhi và Tú đi xuống nhà.

Như thường lệ, cô Hiền đã đi chợ sớm vào buổi sáng. Nhà chỉ còn con Bin đang ăn sáng ngay chân cầu thang. Tú chào tạm biệt Nhi và trở về nhà. Giờ này mẹ Tú thường đã thức giấc, nhưng Tú đã có lý do để giải thích cho mẹ.

Đúng như dự đoán, mẹ Tú đã dậy, đang ngồi xếp đồ và khá bất ngờ khi thấy Tú từ bên ngoài bước vào.

“Ơ, con đi đâu thế?” Mẹ hỏi.

“Con dậy sớm tập thể dục cho khoẻ.”

“Sao hôm nay siêng quá ta.”

Tú cười trừ. “Con đi tắm rửa rồi đi học đây.” Nói rồi Tú lại lấy bộ đồng phục mẹ đã xếp và chạy lên lầu. Không dám bước vào phòng vì biết có Hằng trong đó, nên Tú đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ, Tú mặc đồng phục vào, chỉnh lại tóc tai và bước ra ngoài. Có lẽ Hằng đã nghe được tiếng nên khi mở cửa đã thấy Hằng đứng chờ sẵn. Cảnh tượng này có chút quen.

“Tú vừa ở đâu về đó?” Hằng hỏi.

“Ở đâu cũng được.” Không quan tâm, Tú đi ngang qua Hằng và vào phòng lấy tập vở và ba lô. Mở ba lô ra kiểm tra, điện thoại vẫn nằm trong đó.

“Tú không sợ em nói cho bác nghe à?”

“Nói ra em có lợi gì?” Tú hỏi, mặt lạnh.

“Hmmm,” Hằng suy nghĩ, “Tuy là không có lợi gì, nhưng ít ra cũng có cái để lấy ra uy hiếp.”

“Đừng có con nít quá.” Tú bỏ ra ngoài.

“Sao Tú tuyệt tình với em vậy.” Hằng chạy theo đến cầu thang. “Hồi đó lúc chia tay cũng vậy. Bây giờ cũng vậy. Chúng ta không thể làm bạn sao?”

“Bởi vì tôi không muốn đánh mất những gì đang có.” Không đợi Hằng nói thêm gì nữa, Tú đi thẳng ra khỏi nhà.



Giờ trưa, Tú dẫn Nhi đến chỗ ăn mà Tú và Phương vẫn hay ngồi. Tú nghĩ cũng đã đến lúc Phương nên nói lời xin lỗi. Lần này, không ăn cơm sườn nữa, Tú mua luôn cả 3 hộp nui xào. Sẵn tiện Tú cũng mua thêm vài bịch khăn giấy. Từ sáng đến giờ Tú cứ nhảy mũi hắt hơi. Có lẽ vì hôm qua đã dầm mưa.

Ngồi khoảng 10 phút sau thì Phương đi đến. Thấy Nhi, Phương có chút e dè, nhưng cũng chịu ngồi xuống cạnh Nhi. Tay Phương cầm một bịch bánh tráng chưa kịp ăn. Tú đưa Phương hộp nui cuối cùng, đưa mắt ra hiệu cho Phương nên làm việc của mình. Không lập tức nói lời xin lỗi, nhưng Phương cũng nói lí nhí.

“Chuyện hôm đó…cho qua nha.” Phương nói, tay trộn nui qua lại.

“Tớ không để tâm lắm.” Nhi nhún vai. Chuyện qua đã lâu, Nhi cũng đã không còn nghĩ đến.

“Nhi


Polaroid