
g ai tin một cô gái có bạn trai với thân phận như thế, sẽ đi làm mấy cái chuyện mất mặt như vậy. Sẽ giống như chính lời cô ấy nói, bị chụp những tấm ảnh không đứng đắn đều là bị người khác hãm hại.
Mà người yêu có thân phận cao quý lại không bỏ rơi không giận dỗi, vẫn đối với cô như trước, đúng là một tình yêu cảm động và sâu sắc biết bao.
Vệ Lam nhìn lướt qua các tin tức được diễn đạt cường điệu, ngồi phía sau xe taxi, thở dài một tiếng, không biết sao lại cảm thấy khó chịu.
Nhưng lúc này cô biết, người khó chịu hơn cả mình có lẽ là Đoàn Chi Dực.
Từ trong ảnh, cô hầu như có thể nhìn thấy anh cắn chặt khớp hàm, cố gắng kiềm chế phẫn nộ.
Về đến nhà, tiếng tivi ở phòng khách rất lớn, đài truyền hình đúng lúc đang phát tin tức giải trí. Mẹ Vệ Lam ngồi trên sô pha, vẻ mặt chán nản nhìn đôi nam nữ đang bị ánh đèn loang loáng truy đuổi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Con còn muốn biện minh vì loại người này sao?”
Vệ Lam biết đây không phải là lúc thích hợp để tranh luận với mẹ, cũng không muốn giải thích, nghĩ xong thì nói: “Con cũng không có gì để nói, con và anh ấy hiện cũng không còn liên quan gì.”
Mẹ cô ngẩn người, quay đầu lại nhíu mày nhìn cô, thấy vẻ mặt cô hơi buồn, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn của một người mẹ, bà đứng lên đi đến trước mặt cô, kéo lấy tay cô: “Lam Lam, vì loại người này không đáng đâu.”
“Mẹ, Đoàn Chi Dực không phải loại người như mẹ nghĩ đâu…” Nói xong lại sợ bị phát hiện ra gì đó, bèn nhanh chóng sửa miệng, “Tóm lại con và anh ấy không còn quan hệ nữa, con cũng không sao, mẹ cũng đừng bận tâm. Con nhớ ngày nghỉ của mẹ cũng hết rồi, ba còn đợi mẹ về đó.”
Mẹ Vệ Lam có chút không vui: “Con muốn đuổi mẹ đi, không muốn mẹ quản con như vậy ư? Chuyện của con mẹ đã nói với ba con rồi, một mình con ở ngoài ba con cũng lo lắng, hoặc là con theo mẹ về, hoặc là để mẹ ở đây chăm sóc con. Mẹ đã xin đơn vị nghỉ hưu sớm rồi. Cái mẹ có sau này chính là thời gian.”
“Hả?” Vệ Lam giật mình, cô đáp: “Con ở bên ngoài lâu như vậy, ba mẹ còn lo lắng gì chứ? Mẹ về nhà với ba đi, con quen sống ở Giang Thành rồi, tạm thời con không muốn trở về.”
Mẹ cô trừng mắt liếc cô: “Đừng nghĩ là mẹ không biết, con không muốn về chính là không muốn ba mẹ quản lý con. Con nghĩ mẹ muốn quản con nhiều như vậy sao, nếu không phải thấy con bị thua thiệt nhiều, mẹ có thể bận tâm sao? Minh Quang làm ra chuyện thế này còn chưa tính, còn gặp phải cái tên họ Đoàn kia. Nghĩ lại liền cảm thấy phát nóng à.”
“Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận nữa. Không phải con cũng không có chuyện gì sao?”
“Cái gì gọi là không có chuyện gì? Con và nó…” Mẹ Vệ Lam không nói ra được, chỉ thở hổn hển.
Mặt Vệ Lam ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm: “Giờ là thời đại nào rồi, chuyện này cũng không có gì.”
“Con… Sao con lại trở nên không biết tự ái thế hả?” Mẹ Vệ Lam trừng mắt liếc cô một cái.
Vệ Lam mệt mỏi, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Được rồi được rồi, quá khứ là quá khứ rồi. Con còn phải nghiêm túc bắt đầu tìm việc nữa.”
Mẹ Vệ Lam vừa nghĩ, hai lần con gái bà thất nghiệp đều có liên quan đến đàn ông, là cơn tức kéo đến, nhưng nghĩ nếu nói thêm nữa, e là sẽ kích thích đến Vệ Lam, đành phải nuốt cục tức xuống.
Thật ra tìm công việc không khó, Vệ Lam có bằng cấp có kinh nghiệm, liền được nhận vào một công ty lớn. Nhưng công việc ở công ty tất nhiên rất nhiều, ngày nào cũng đi sớm về trễ, cuối tuần còn phải tăng ca.
Đương nhiên, cái trên chỉ là lý do thoái thác mà Vệ Lam nói với mẹ. Tình hình thực tế chính là chiều nào sao khi xuống ca, Đoàn Chi Dực cũng phái người đến trước cửa công ty đón cô đến biệt thự.
Hiện giờ, Đoàn Chi Dực đã là nhân vật đứng đầu Giang Thành, không dám la cà khắp chốn nữa, hai người chỉ có thể trốn trong biệt thự gặp gỡ.
Nhìn thấy anh bởi vì vậy mà thường xuyên bực bội cáu gắt, Vệ Lam liền cố tình ôm lấy anh, nói đùa: “Hiện giờ anh chính là người may mắn đứng đầu danh sách tìm kiếm, phải vui vẻ mới đúng chứ. Anh xem có rất nhiều người cố gắng nghĩ cách để HOT, nhưng thế nào cũng HOT không được, sao vẻ mặt lại không giống như người may mắn vậy chứ, một đêm liền cực HOT, hahaha…”
Đoàn Chi Dực lập tức liếc cô một cái, cũng dở khóc dở cười, thấy cô cười thật lòng, không phải cười lấy lệ, ấm ức trong lòng cũng vơi đi rất nhiều. Ít nhất, hai người hầu như có thể gặp nhau mỗi ngày, còn nhiều thời gian, họ sẽ vẫn được ở bên nhau.
Nhưng những ngày bình yên như thế cũng không duy trì được bao lâu. Vệ Lam luôn về trễ, rốt cuộc để mẹ cô sinh nghi.
Một ngày làm việc bình thường, lúc tan ca, mẹ Vệ Lam không nói gì với cô liền trực tiếp đến dưới lầu công ty đợi cô. Lúc sáu giờ, người làm việc trong văn phòng nối đuôi nhau ra về.
Sau đó, mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái.
Một tay Vệ Lam cầm điện thoại, dán vào một bên mặt, mỉm cười ngọt ngào.
Mẹ cô còn đang do dự có nên đi đến gọi cô hay không, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Vệ Lam. Người mà ngày nào cũng nói rằng phải làm thêm giờ đã chui tọt vào trong xe.
Đầu óc mẹ cô thoáng run lên, nhưng lấy bình tĩnh lại, vẫy một chiếc taxi, bảo