
là vì đỡ thay cho tên tóc vàng cục gạch
cỡ bự do antifan của anh ta « trao tặng ». Nói dông nói dài rồi nói tóm lại là tôi đã tai qua nạn khỏi. Mọi người cứ xúm xít hỏi han và thử
xem trí nhớ của tôi có bị ảnh hưởng gì không. Tất nhiên là tôi vẫn chưa mất mảng kí ức nào trong đầu cả. Thậm chí là có thêm nhiều mảng
kí ức mới nữa. Nhưng tôi không nói cho ai biết cả, vì thực sự tôi vẫn còn ngờ ngợ nhiều điều lắm. Mà nói ra chắc sẽ chẳng ai tin, nhiều khi
còn nghĩ rằng tôi có vấn đề về thần kinh cũng nên. Hix.
– Mà con này ! Sao lúc nãy lúc sắp tỉnh con cứ luôn miệng gọi tên “Huỳnh Tăng Tiến” thế??? Bạn của con à ??? – bác Tư nhìn tôi thắc
mắc.
– Dạ ??? Con có gọi cái tên đó ạ ??? – tôi giật mình.
– Uhm ! Gọi liên hồi luôn !
– Hơ…dạ…bạn…bạn…con ! – tôi cuống quýt trả lời cho qua chuyện. Đầu ong ong không biết vì sao mình lại lảm nhảm tên của con
người ấy.
Ngồi thêm một hồi lâu nữa thì mọi người đi ra ngoài cho tôi nghỉ ngơi. Thế cũng tốt. Tôi cần có thời gian để suy nghĩ về những gì tôi vừa
trải qua. Nó là một giấc mơ hay sao nhỉ ??? Không giống là mơ cho lắm vì thực tình là tôi nhớ y nguyên những gì đã xảy ra. Tôi nhớ mình
trong giấc mơ có tên là Linh Như. Tôi nhớ Tăng Tiến. Tôi nhớ Phước Khánh. Nhưng tôi lại không hiểu vì sao lại có giấc mơ đó. Thoáng
giật mình, tôi nhìn xuống cổ tay, đây chẳng phải là vòng đeo tay mà Tăng Tiến đã tặng tôi trong giấc mơ đây sao ??? Nhức đầu quá !!!
Đang cố gắng sắp xếp lại từng mảng ký ức trong đầu, tôi giật bắn mình khi chú Bảy đùng đùng xuất hiện, nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt sắc
lên đầy giận dữ. Ánh mắt này…nhìn sao quen quá !!!
– Chú ! Chú làm gì thế ??? Đau !!!
– Tại sao ? Tại sao ??? Tại sao chỉ gọi tên Tăng Tiến ??? Tại sao lại gọi tên thằng đó ??? Tại sao ???
Tôi ngỡ ngàng. Trước mặt tôi lúc này…là chú Bảy hay là Phước Khánh ??? Số phận đang trêu đùa tôi hay sao ???
Phần 47:
Sự giận dữ của chú Bảy đang càng lúc khiến tôi nghẹt thở. Tôi vừa thấy sợ, vừa thấy nghi ngờ. Tôi không biết mình đang nằm mơ hay
đang tỉnh giấc nữa. Nhưng ánh mắt đó quá giống ánh mắt lúc Phước Khánh nhìn thấy Linh Như (tức là tôi ấy +_+) đi cùng Tăng Tiến.
Hay chăng là do tôi hoang tưởng nhỉ ???
– Sao không trả lời đi ??? Sao cứ im lặng vậy hả ??? Anh ghét sự im lặng và lạnh lùng của em ! Anh ghét !!! – chú Bảy cứ thế hét dựng lên
làm tôi cũng hoảng theo.
– Nhưng mà…nhưng mà…trả lời cái gì ??? Chú đừng làm cháu sợ ! Huhu – không hiểu sao tôi bật khóc, trước đây khó khăn lắm tôi mới rơi
nước mắt. Vậy mà lúc này đây tôi cảm giác nước mắt đang thường trực trên mi, chỉ cần tôi muốn là nó tuôn ra ngay lập tức.
Lúc nào cũng thế, nước mắt của tôi luôn làm chú Bảy khó chịu. Ông dừng lại cái hành động lôi kéo, đôi mắt cũng dịu đi và ngẩn ra nhìn
tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ rằng nước mắt của mình chính là nỗi ám ảnh của chú ấy. Bằng chứng là ánh mắt chú Bảy cứ run run và nháy nháy
liên tục.
– Này anh kia ! Đang làm gì thế ? Mời anh ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi !
Tôi mừng rơn khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô y tá. Chú Bảy lúng túng trong vài giây rồi vội vàng bỏ ra ngoài. Tôi thở phù phù. Cứ mỗi
lúc ổng lên cơn là tim tôi lại văng ra ngoài. Mà sao hễ khi nào chú Bảy nổi đóa lên là lại xưng anh em với tôi nhỉ ??? Đáng lẽ phải xưng
mày tao chứ ??? Thật là hết biết với ông chú quái dị này. Haiz…
Nhìn lại thì đã thấy cô y tá lù lù trước mặt. Tự nhiên tôi thấy sợ. Có khi nào cô ấy vào đây để tiêm thuốc không ??? Gì chứ tôi sợ cái màn
đó nhất trần đời. Cho dù chỉ đau như kiến cắn nhưng đối với tôi cũng là cả một nỗi ám ảnh. Theo phản xạ, mặt tôi nhăn lại, người cứ có xu
hướng nhích nhích về phía đằng sau.
Nhưng kì lạ là cô y tá cứ đứng như tượng, không đụng đậy, không nói năng, chỉ nhìn và nhìn mà thôi. Tôi cũng ngơ ngơ nhìn lại. Khuôn
mặt cô y tá bị che đi bởi cái khẩu trang y tế màu trắng nhưng đôi mắt thì đem lại cho tôi một cảm giác rất gần gũi…
– Đúng là em của anh đây rồi !!!
Câu nói kết thúc cũng là lúc tôi bị ôm chầm lấy. Vốn thuộc diện phản xạ khá nhanh nên ngay lập tức tôi đẩy mạnh cô y tá ra khỏi người
mình, đồng thời thủ sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu !
– Đừng manh động ! Là anh đây ! Phước Nguyên của em đây !!!
Cô y tá khổ sở đứng dậy, tháo khẩu trang và để lộ khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu rồi tôi không được gặp ( đó là tôi cảm nhận như thế !).
Phước Nguyên của tôi đây rồi ! Hix. Sao mà tim tôi đập nhanh dữ vậy nè ! Và đột ngột nước mắt tôi chảy ! o_0. Cái quái gì thế này ??? Tôi
lại khóc nữa sao ???
– Em sao thế ??? Anh làm em đau chỗ nào sao ??? Anh xin lỗi mà ! Anh không cố ý ! Anh không cố ý !!!
Phước Nguyên hoảng hốt chạy lại gần, miệng anh ta rối rít còn người anh ta cứ xoắn xít cả lên. Thực lòng tôi có muốn như thế này đâu.
– Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Để tôi nín ! – tôi vừa lấy tay lau nước mắt vừa lắp bắp giải thích cho Phước Nguyên hiểu.
10 phút trôi qua trong yên lặng. Anh ta chẳng nói câu nào còn tôi thì cứ ngơ ngẩn ngồi thừ ra nhìn. Lâu quá rồi mới gặp lại gương mặt
này. Thực sự là nhớ quá đi. Và không hiểu sao nhìn một lúc tôi lại