XtGem Forum catalog
Không nghe lời vậy mời xuống giường

Không nghe lời vậy mời xuống giường

Tác giả: Ngô Đồng Tư Ngữ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324883

Bình chọn: 7.00/10/488 lượt.

ng vải ở xung quanh để cố định cho người kia, vừa ứng phó với “Thủ trưởng” nóng nảy tính tình không tốt, “Y tá, tĩnh mạch trên đùi của người này bị thương rồi, tìm cho tôi sợi vải băng, phải nhanh lên!”

Cuối cùng, cô dứt khoát đẩy Lệ Minh Vũ chen giữa cô và y tá ra, bắt đầu trực tiếp đối thoại với cô y tá trẻ.

“Băng bó…. Vải băng…. Cái này tôi biết, vải băng ở trong ngăn tủ của phòng cất trữ!” Moi óc cả buổi cuối cùng cô y tá cũng nhớ ra, phát hiện rốt cuộc mình cũng có chút tác dụng, mặt đỏ mắt ngân ngấn nước nói. Lúc Ôn Hân ấn mạch máu đã nghĩ: Nếu không phải sợ tới mức tay chân cứng ngắc chắc có lẽ cô ấy sẽ giơ tay trả lời giống như học sinh tiểu học mất.

Bởi vì rất nhiều năm trước, Ôn Hân cũng từng có hành động như thế.

“Tiểu Hân, đi lấy kìm cầm máu cho tôi!” Kìm cầm máu? Kìm cầm máu như thế nào?

Sau khi đó mình lại ngốc đến nỗi ngay cả kìm cầm máu thường thấy như thế nào cũng quên sạch.

Lúc Ôn Hân bị suy nghĩ làm gián đoạn không để ý thì dại đội trưởng Lệ bị cô đẩy sang một bên lại không nhàn rỗi, bàn tay to của anh đẩy cô y tá hạ lệnh: “Chạy bộ đi lấy!”

Cô y tá liền chạy lảo đảo rất nhanh đã không thấy bóng dáng, Ôn Hân vội vàng dùng lực trong tay, không có thì giờ nói lý với Lệ Minh Thần, Lệ Minh Thần cũng ngại cú xô đẩy vừa rồi kia nên hơi sượng mặt. Có bộ đội xuất hiện, tiếng khóc lẫn tiếng kêu hỗn loạn đau đớn rên la của một góc phòng đã im ắng đến khác thường.

“Cô là bác sĩ của bệnh viện này à?” Lúc chỉ đạo viên giáo dục các đồng chí phạm sai lầm trong quân đội luôn nói ‘Biết sai có thể sửa là cử chỉ tốt đẹp không gì sánh bằng’, tuy bản thân Lệ Minh Thần không cho rằng mình cứu người là sai, nhưng sét về thái độ thì dù sao cũng hơi có vấn đề, vì vậy bắt đầu tìm chuyện để nói, tự tìm bậc thang xuống cho mình.

“Phải…” Thì sao mà không phải thì sao? Nhưng vế sau đã bị tiếng quát lớn cùng với tiếng thở gấp hối hả quay lại của cô y tá làm cắt ngang, chỉ có đầu mà không có đuôi.

Cả đôi tay của Ôn Hân đều bị máu của người bị thương nhuộm đỏ, nhưng cũng không bằng với lúc cô nhìn thấy “miếng vải băng” dài chưa tới một mét trong tay cô y tá thì máu trong lòng cô càng chảy nhiều hơn.

“Đúng là hồ đồ! Đây là lúc để cô giỡn chơi sao?” Lần đó diễn tập thất bại, tham mưu trưởng cũng gào thét câu này với mọi người, hôm nay nó lại được đại đội trưởng Lệ một lần nữa dùng tới.

Chương 2: Khi Anh Lính Chiến ‘Đụng Độ’ Giai Nhân (2)

Ôn Hân vừa tê tay vừa đau đầu, còn bị tiếng quát của người đàn ông này gào lên, cảm thấy đầu giống như bị gõ một gậy ong ong đau điếng.

“Đồ ở phòng cất trữ đều bị lấy đi hết rồi, tấm vải này là tôi vất vả lắm mới lục được đấy….” Cô y tá bị Lệ Minh Thần mắng một trận mặt mày trắng bệch, nước mắt cũ chưa hết nước mắt mới lại tới.

“Chiến sĩ đổ máu không đổ lệ!” Tuy không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì nhưng làm cho một cô gái khóc đến hai lần, đã làm đại đội trưởng Lệ ít nhiều cũng không được tự nhiên. Lời an ủi anh không biết, trong đầu bỗng xuất hiện duy nhất một câu khích lệ tân binh này, coi như là lời giáo huấn dịu dàng nhất của anh với cấp dưới rồi.

Lệ Minh Thần đứng thẳng vai, sao vàng năm cánh trên vai sáng lấp lánh, góc cạnh của nó bén nhọn như lời nói của Ôn Hân: “Ngài thượng úy có thời gian đặc huấn nhân viên y tế, chi bằng cởi áo của anh ra cứu người còn thực tế hơn!’ Cô nhìn áo khoác quân trang màu xanh của Lệ Minh Thần cất giọng cứng rắn. Rất nhiều năm trước, đã từng xảy ra chuyện tương tự như vậy.

Lần đó cũng thiếu vải băng giống như giây giờ, hai bệnh nhân nếu không có dụng cụ để cầm máu thêm một chút nữa thôi là tiêu rồi, là ba đã dứt khoát cởi áo khoác xuống ném ngay cho bác sĩ thực tập khi đó.

Ôn Hân lắc đầu, loại bỏ hình ảnh áo khoác nhuốm máu ra khỏi đầu, ngoài miệng nói: “Cởi ra!”

Lệ Minh Thần là bộ đội, hơn nữa còn là một bộ đội được huấn luyện nghiêm chỉnh thì điều kiện thiết yếu chính là đối với nguy cơ phải đưa ra chọn lựa về quyền lợi trong thời gian ngắn nhất.

Hiểu rõ ý của cô, đại đội trưởng Lệ không nói hai lời trực tiếp cởi áo khoác quân trang thật dày xuống, cái này còn chưa đủ, ngay cả áo sơ mi bên trong anh cũng cởi đưa cho Ôn Hân.

“Trừ cái này, tất cả đều cho cô!” Bàn tay Lệ Minh Thần mở ra rồi nắm lại rất nhanh, quân hàm ngôi sao năm cánh trong lòng bàn tay lấp lánh trước mắt cô làm lòng Ôn Hân chấn động.

Thứ làm trong lòng cô chấn động không gì sánh được đó là tất cả tôn nghiêm và sự kiên quyết của một người chiến sĩ.

Trừ dữ dằn, nói chuyện lớn tiếng, không nói đạo lý ra, bản chất anh ta cũng không hẳn xấu.

Ôn Hân băng bó rất cẩn thận, hồi lâu sau mới nói, “Tới giúp tôi một chút đi….” Cô đổi trọng tâm sang một chân khác, nói với người đàn ông chỉ mặc áo ba lỗ, “Giữ chặt chỗ này, cố gắng giữ để mạch máu ngưng chảy máu. Đúng, tốt, giữ nguyên như vậy….”

Ôn Hân chỉ huy Lệ Minh Thần, cánh tay trắng nõn đan chéo với đôi tay to khỏe ngăm đen của người đàn ông tạo nên một sự tinh tế, hài hòa đến không ngờ.

Mấy năm trôi qua, hiệu suất làm việc của bệnh viện nhân dân nói chung đã có tiến bộ. Dùng hết hai chiếc áo của đại đội trưởng Lệ