
nh đang làm gì không? – Vỹ Tường nghiêm túc nhìn thằng em trai mình trên cầu thang khu chung cư
-Biết rất rõ – Vỹ Danh đáp tỉnh – Anh hiểu mà, hiểu rõ thằng em của anh mà.
-Vì tao hiểu rõ nên mới không muốn mày làm tổn thương Vi Lam. Mày sẽ có thể rời xa Tư Hân sao? Biết vậy sao còn đến với Vi Lam? Sẽ làm khổ cô ấy mà thôi.
-Em biết – Vỹ Danh cúi mặt nhìn xuống nền đất – Nhưng em không kiềm chế được mình. Em yêu cô ấy, và em không tự chủ được.
-Mày thật ích kỷ – Vỹ Tường gằn giọng, giật mạnh cổ áo thằng em – Đừng tiếp tục vậy nữa. Hãy chọn một người đi.
-Anh thích Vi Lam? – Vỹ Danh bật cười, ánh mắt dò xét khiến tim Vỹ Tường đập mạnh.
-Cô ấy là bạn tao, và tao hối hận khi đã để cô ấy gặp mày – Anh nói rồi buông mạnh áo Vỹ Danh ra
-Em hiểu rồi. Em yêu cô ấy, và em sẽ cố không để cô ấy phải đau lòng.
-Hãy nhớ những gì mày đã nói hôm nay – Vỹ Tường vỗ nhẹ lên đôi vai Vỹ Danh, rồi dịu lại – Tao là anh mày, biết rõ lòng mày nghĩ gì mà. Nếu yêu cô ấy, thì hãy cố mang đến hạnh phúc cho cô ấy, có biết không?
Vỹ Danh nhoẻn miệng cười, gật đầu rồi đấm nhẹ vào ngực anh trai. Anh em họ cãi nhau là thế, nhưng chỉ duy nhất mình Vỹ Tường hiểu được lòng Vỹ Danh đang nghĩ gì…
………
Vi Lam cuối cùng cũng mở được một quán cà phê nhỏ cho chính mình. Quán nằm trong khu thương xá đông đúc, có vẻ là thuận lợi trong những ngày đầu mới khai trương.
Có một điều bất ngờ, Vỹ Tường một mực đòi góp vốn và cùng làm chủ với cô. Ban ngày chạy quán cà phê, ban đêm quay về quán bar anh làm chủ. Bận rộn nhưng có nhiều niềm vui, anh vui vì được ở gần bên cô nhiều hơn chăng?
Còn Vỹ Danh, anh trở thành khách hàng quen thuộc của quán cà phê ấy. Dĩ nhiên không một ai biết, người khách ấy và cô chủ quán có quan hệ thế nào, bởi vì, họ luôn khoác lên mình một khoảng cách xa lạ, chỉ là hai người bạn không hơn không kém. Và tất nhiên, chỉ có mình Vỹ Tường biết sự thật giữa họ.
Ngày tháng trôi qua, Vi Lam và Vỹ Danh vẫn thế, nhưng có một điều bắt đầu khiến cô lo nghĩ, tâm trạng càng lúc càng rối bời. Tư Hân tự nhiên muốn kết thân với cô, lúc nào rảnh cũng gọi cô đi shopping hay ăn tối. Có lần Tư Hân còn vui vẻ dắt tay Vi Lam đi chọn quần áo cho Vỹ Danh.
Nói thế nào nhỉ? Có ai hiểu cho nỗi lòng của cô không? Cô chưa bao giờ cảm thấy mình tồi tệ đến vậy. Đối mặt với Tư Hân, cô thấy mình là kẻ thứ ba xấu xa và ích kỷ. Thà là cô trở mặt, hay không vừa lòng ra mặt với Tư Hân thì có lẽ trái tim sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng sự thật là cô luôn khoác lên mình bộ mặt giả dối, tươi cười và thân thiết. Chính cô cũng thấy bản thân mình thật đáng sợ, sợ cái sự giả tạo ấy vô cùng. Cô không ghét Tư Hân, thật sự không hề ghét. Cô chỉ ghét chính bản thân mình, ghét mình vì cố chấp, vì không thể buông Vỹ Danh ra được nữa rồi.
……………
Mỗi ngày trôi qua, cái ý nghĩ phải rời xa anh càng được vun đắp cao thêm một ít trong tâm trí cô. Rời xa anh không phải vì cô không yêu anh nữa, mà vì cô không muốn tiếp tục lừa dối người con gái ấy nữa. Cô ấy không làm gì sai hết, cái sai là ở anh và cô. Cô cũng không thể đổ lỗi cho anh, vì nếu bản thân cô không điên loạn đâm đầu vào vòng tay anh, thì mối tình vụng trộm này ắt hẳn sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.
Phải xa anh, cô đau lòng lắm chứ. Những tưởng mình là người không tin vào tình yêu vĩnh cửu, những tưởng nâng lên được thì sẽ bỏ xuống được, nhưng tất cả không phải đơn giản là thế. Muốn quên đi một người là phải tự bóp nát trái tim mình, là phải tự cào xé nó để có thể xóa đi hình ảnh người cô yêu. Đau lòng đến tan nát. Nhưng vẫn phải cố gắng.
Tư Hân cần anh hơn cô. Người bạn trai Tư Hân từng yêu, đã phản bội cô ấy, như chính cô ấy đã từng phản bội Vỹ Danh vậy. Thế nên khi cô ấy nhận ra người từng yêu thương cô nhiều nhất chính là Vỹ Danh, thì mọi việc lại quá muộn. Nhận ra mình yêu anh, nhưng không được anh đáp lại. Tư Hân sẵn sàng mất đi tất cả, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống mình để có được anh ở bên mình. Thật sự cô ấy… yếu đuối hơn cô rất nhiều.
Vi Lam gạt dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Bộ phim tình cảm phát một cách vô vị trên màn hình, cô đã cùng Vỹ Danh xem đến năm sáu lần. Lần nào thì cô cũng khóc. Nhưng lần này, cô không khóc vì cái kết đau lòng của bộ phim nữa. Giọt nước mắt cô rơi khi nhớ đến những khoảnh khắc ở bên anh. Mai này sẽ không còn nữa rồi.
Anh đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào căn phòng tối om. Chỉ có ánh sáng mờ ảo nhấp nháy phát ra từ màn hình ti vi.
Trong góc phòng, cô ngồi ôm gối, co người lại bé xíu và lạnh lẽo.
Anh đứng lặng người một lúc thật lâu, cố trấn áp trái tim đang đau nhói đến mức muốn vỡ tung thành ngàn mảnh. Chuyện gì đến cũng phải đến, sẽ biết có ngày hôm nay nhưng anh không ngờ nó lại đến nhanh và đột ngột như vậy. Dạo gần đây cô cố né tránh anh, ít gặp mặt anh hơn trước, anh đã nhận ra được điều bất thường. Nhìn ánh mắt cô, anh đủ hiểu chuyện giữa anh và cô đã đến lúc phải kết thúc.
Hối tiếc, trái tim anh không muốn rời xa cô. Nhưng tất cả đều là quá ích kỷ. Anh phải buông tay một cách dứt khoát thì cô mới có thể bước tiếp trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của chính mình.
….