
ng đây?
Phong thật bó tay với cô, không đủ kiên nhẫn để nói chuyện nữa mà nhấc bổng cô lên vai, đặt cô vào bồn tắm, vặn vòi hoa sen.
_ A! Em la lên à nha! – Di lạnh sống lưng
_ Thách em đó! Cứ thoải mái!
Môi anh gần sát bên cạnh, cô đã định cắn nát nó ra nhưng..
Anh đã khoá môi cô mất rồi!
Di không thể vùng vẫy hay phản kháng gì được nữa!
Phong đã kìm lại cơn dục vọng, chỉ nhẹ nhàng tắm rửa cho cô.
————–
_ Ưm… – Ngọc Di bị đánh thức bởi nụ hôn của anh.
_ Dậy thôi! Em à! – anh nói khẽ
_ Không đâu! Buồn ngủ lắm! – cô kéo chăn qua đầu.
_ Đúng là heo lười! – anh bế cô lên
_ Anh bế em đi đâu vậy? Hu.. Hu! Hổng đi đâu! Em buồn ngủ! – cô mếu máo, gục gà gục gật trên vai anh.
Lại cười. Từ khi tiếp xúc với cô bé này, anh cười nhiều hơn hẳn.
Rào… Rào
Anh xả nước, rửa mặt cho cô.
Ngọc Di nhăn mặt, nhăn mày, hình như sắp khóc thật rồi.
_ Thôi mà! Cho anh xin. Ngoan đi, mở mắt ra. – anh xuống nước nhỏ.
Giọng anh ngọt quá, khiến cô tuân theo như máy tính đã được lập trình.
Ánh nắng làm cô chói mắt, nheo nheo nhìn anh.
Mặt đối mặt.
Mắt nhìn mắt.
Môi gần môi.
Ngọc Di ôm ngực. Cô sợ trái tim mình nhảy luôn ra ngoài. Vì quá gần nhau nên tay cô vô tình chạm phải vòm ngực săn chắc của anh.
Một cách vô ý, dục vọng trong anh lại trỗi dậy.
Anh ghì chặt cô, áp môi xuống.
Di khép mắt, đưa môi cao hơn để mau chóng đón nhận được sự ngọt ngào, nồng nàn từ miệng anh.
Cô bé này thật là! Mới tối qua còn kháng cự kịch liệt, vậy mà giờ đây…
Phong trêu đùa cô, không hôn nữa mà lăn ra cười sặc sụa..
Đến lúc bị dồn vào thế bí, cô mới nhận ra mình bị lừa:
_ Anh! – Du giận đỏ mặt, giậm chân rồi chạy đi.
Phong không đuổi theo mà ngồi luôn trong phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên sau cái ngày đen tối ấy anh có thể cười vui vẻ như vậy.
Nhưng…
Liệu nỗi đau có hoá thành hạnh phúc?
Liệu cô bé này có phải là liều thuốc chữa mà cuộc đời ban tặng cho anh?
Anh có thể tránh khỏi việc làm tổn thương cô ấy hay không?
Khánh Phong châm một điếu thuốc.
Hừ!
Đành phó mặc cho số phận.
CHƯƠNG 7: GÁNH MỘT MÌNH EM LÀ ĐƯỢC RỒI!
_ Thôi mà! Anh xin lỗi! Anh không cố ý chọc em đâu! Tại anh muốn nhìn thấy khuôn mặt dễ thương khi giận dỗi của em. – Phong nài nỉ cô gái đang hậm hực ngồi khoanh tay trên ghế sofa.
Ngọc Di hẳn còn ức lắm, quay mặt sang hướng khác.
_ Anh phải làm sao thì em mới thôi giận đây? Em nói đi! Chuyện gì anh cũng làm, gánh cả trái đất này cũng ok luôn!
Cô mát lòng, mỉm cười:
_ Không cần đâu. Gánh một mình em là được rồi.
Anh phì cười.
_ Em thật là!
_ Sao? Không nổi à? Bổn cô nương đây đổi ý!
_ Quả thật là không kham nổi! Đành thôi vậy! – anh lại trêu cô
_ Ơ! Anh… – trong lòng cô có chút buồn buồn – Không thích thì thôi! Có cần phải nói thẳng thế không?
Anh ôm gương mặt nhỏ nhắn, nhìn sâu vào đôi mắt ấy và trao cho cô một nụ hôn.
Hành động đã nói lên tất cả. Nụ hôn ấy thay cho lời xin lỗi về mọi thứ, thay cho lời đồng ý, thay cho tấm lòng của anh.
Anh đã thuộc về cô thật rồi!
Yêu thật rồi!
—————-
Thời gian thật quá bất công.
Lúc người ta cần trôi nhanh thì nó lại chậm như sông lười.
Những ngày lạnh lẽo, u ám, có ai muốn nó kéo dài đâu mà sao nó cứ lề mề, chậm chạp mà đi.
Còn khi có chút ánh sáng soi sáng con đường hạnh phúc thì thời gian lại không nể ai mà phăng phăng trôi qua.
Con người ta thật thiệt thòi hết mức.
Chuỗi ngày hạnh phúc của cô đã nhanh chóng đi hết, nó ép buộc cô phải đến trường, không được 24/24 bên cạnh anh nữa.
Haizzz…
Anh thì vui vẻ đưa cô đi học, còn cô thì mặt mày chù ụ như đưa đám.
_ Ngoan đi! Học cho thật giỏi, anh thương! Chiều anh đón, bây giờ anh phải đến đại học đã! Bye bye.
Cô gật gật đầu nhưng vẫn lưu luyến không muốn xuống chiếc xe thể thao màu đen sang trọng.
Phong phải mở sẵn cửa thì cô mới chịu lết thân xuống, lê thê đi vào trường.
Anh sợ cô nhỏng nhẽo nên phóng xe đi vội.
Ngọc Di thở dài thườn thượt, lết sền sệt vào cổng.
—————-
• Mong các bạn thông cảm nha, tại mình đang trong kì thi nên viết hơi lâu.
Mọi người hãy like và comment cho mình biết ý kiến nha! ������������������
CẢM ƠN.
CHƯƠNG 8: SỐC TRỄ
_ Hứa Ngọc Di! – Hoàng My vừa thấy bóng dáng cô lấp ló ngoài cổng thì kêu la inh ỏi.
_ Tớ nghe rồi! Đừng gọi nữa! – cô hiểu rõ đối với My, trả lời thì nó sẽ im, còn nếu dùng ngôn ngữ hình thể thì nó sẽ kêu nhiệt liệt hơn nữa.
_ Lớp mình có học sinh mới đó! Nghe đâu cũng tên Di giống cậu. – My nhanh nhảu
_ Thôi kệ đi. Có liên quan gì đến mình đâu. – cô xua tay
Đợi học sinh ổn định chỗ ngồi, cô giáo chủ nhiệm bắt đầu:
_ Năm nay các em đã 18 tuổi. Tôi mong các em có thể tự ý thức được về hành vi, việc học của mình. Điều cuối cùng, tôi muốn giới thiệu cho cả lớp, Hà Tử Di, học sinh mới của cả lớp.
Cô không quan tâm, nằm gục đầu lên bàn, chỉ nghe mọi người trầm trồ rồi xì xào bàn tán.
_ Xin chào mọi người! Mình là Hà Tử Di, mong mọi người sẽ quý mến và giúp đỡ mình. – giọng nói vô cùng quyến rũ, ngọt ngào.
Giọng nói cũng trong trẻo đấy chứ! Ngọc Di cười thầm. Thế nào cũng thành hot girl cho mà xem.
_ Ngọc Di ơi! Cậu… – Hoàng My khều khề