Old school Easter eggs.
Khó lắm phải không anh?

Khó lắm phải không anh?

Tác giả: _tan_2607

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321701

Bình chọn: 10.00/10/170 lượt.

ệnh, tất cả đám đàn em xông lên.

Tiếng la hét trộn lẫn tiếng súng…

Hỗn loạn hết mức.

Đâu ai nhận ra rằng…

Phía sau một thùng hàng bằng sắt dài ngoằng đằng xa.

Một người con gái bé nhỏ, sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Toàn thân cô run rẩy, phải khó khăn lắm đôi chân mới có thể đứng vững.

Ngọc Di bịt chặt hai tai lại, ngăn chặn những tiếng súng liên tục xé nát màn đêm.

Đáng lẽ cô phải chạy ra đó, ngăn chặn việc này xảy ra, nhưng cô sợ, một nỗi sợ không có cách nào khiến nó biến mất.

Giữa tình yêu và gia đình, Hứa Ngọc Di cô chọn ai?

Trong làn nước mắt mặn chát, bỗng cô dùng bàn tay che trước mồm…

Miệng há hốc.

Sốc.

Trước mắt cô…

Đặng Khánh Phong…

Đang kề họng súng vào thái dương Hứa Thắng đang quỳ gối sát bên…

Chực bóp cò.

_ Dừng lại!

Ngọc Di hét lên, dồn hết sức vào đôi chân, chạy thật nhanh.

Khánh Phong cau mày:

_ Ai vậy?

Trong bóng tối, cô bước ra:

_ Là em! Là em đây! Xin anh… đừng làm hại ông ấy.

Ngọc Di quỳ gối, ôm lấy chân Khánh Phong.

_ Cô… muốn tôi tha cho ông ta? – Phong giễu cợt.

Đôi mắt anh khẽ híp lại, liếc cô một cái rồi lại nhìn ra xa, nơi xác người nằm ngổn ngang, máu thành vũng.

_ Em xin anh! Giết em đi! Đừng làm hại ông ấy! Anh muốn em làm gì cũng được!

_ Vậy à? – Phong xoay khẩu súng, đưa trước mặt cô – Một là tự sát, hai là bắn ông ta.

Hứa Ngọc Di ngỡ ngàng.

Tại sao cô có thể yêu hết lòng một con người độc ác như anh ta chứ?

Cơ hội.

Đây chính là cơ hội.

Chỉ có ba người và một khẩu súng…

Cơ hội tốt nhất!

Cô chống tay xuống nền đất lạnh, chậm chạp đứng dậy….

_ Tôi… – cô giương thẳng tay – Sẽ giết anh!

Hứa Ngọc Di không ngần ngại chỉa súng về hướng Khánh Phong…

CHƯƠNG 36: ĐÊM CUỐI CÙNG (2)

_ Quả không ngoài dự đoán của tôi!

Xoẹt!

Khánh Phong quẹt ga, châm một điếu thuốc. Ánh lửa hồng hồng chốc chốc lại đưa lên miệng, rồi hạ xuống.

_ Anh… – Ngọc Di ngỡ ngàng trước phản ứng của Phong.

_ Tôi ủng hộ quyết định của em. – anh chậm rãi tiến đến đối diện cô – Muốn bắn phải không?

_ Đừng thách tôi! – Hứa Ngọc Di bất giác thụt lùi về sau. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thần kinh căng hết mức.

_ Em phải bắn ở đây thì tôi mới chết ngay được! – Khánh Phong nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay run run giữ súng không vững của cô, đặt họng súng kề sát ngực trái.

Hứa Ngọc Di nhất thời bất động, chỉ biết ngước mắt nhìn khuôn mặt vốn dĩ đã khắc sâu trong lòng.

Ngọc Di khẽ cau mày, tay trái vô thức đưa lên, chạm vào bờ môi đỏ mềm mại đã từng trao bao nhiêu nụ hôn nồng thắm. Cô chạm vào từng đường nét sắc sảo, góc cạnh. Chạm lên đôi mắt phủ lớp tuyết dày, rồi áp tay mình lên má Khánh Phong.

Tại sao lại không thể chạm đến trái tim anh ngay lúc này chứ?

Đã từng… vậy mà giờ đây lại không có khả năng!

Rung động.

Toàn thân cô run lên bần bật.

_ Em không thể! – Ngọc Di vứt súng.

Nước mắt nhạt nhoà.

Làm sao cô có thể tự tay giết chết người con trai mình dành trọn vẹn yêu thương chứ?

Ngay từ lúc anh nắm lấy cổ tay cô. Hơi ấm truyền đến khiến mọi kiên định trong cô đổ rầm.

Trái tim chùng xuống.

Đã vỡ vụn chưa?

Lý Anh Kiệt nói đúng.

Phần thiệt… đã được định sẵn luôn luôn dành cho Hứa Ngọc Di.

Cuối cùng…

Vẫn mình cô là ngu ngốc, dại dột.

Vẫn mình cô là không thể ngừng yêu anh.

_ Hừ! – Đặng Khánh Phong cười khẽ – Vậy thì tôi đành phải thuận theo ý trời thôi!

Anh cúi xuống nhặt khẩu súng lên.

_ Để em không nhìn thấy cảnh đau lòng. Tôi sẽ cho phép em “đi” trước.

Đặng Khánh Phong giương thẳng tay về phía Ngọc Di, không một chút ngần ngại.

Khác hẳn với cô.

Di nhắm mắt chờ bầu trời sập xuống. Thà chết, chứ nhất quyết không thể quyết định. Giữa gia đình và anh.

Bao kỉ niệm hạnh phúc khi xưa được cô tranh thủ vài giây cuối cùng mà ôn lại.

Có lẽ sự ngọt ngào quá đỗi của nó đã giúp cô thoải mái hơn một chút.

Cơ mặt Di giãn ra.

Ý nghĩ thông thoáng hơn.

Đau một lần rồi thôi.

Một giây…

Hai giây…

Ba giây…

Đoàng.

Thịch.

Tiếng súng phát ra làm tim Ngọc Di lệch một nhịp.

Kì lạ!

Sao lại không đau?

Hay là anh nhắm vào tử huyệt nên hồn bay thẳng lên trời rồi?

Mạnh thở hắt ra. Cô xoay người lại.

_ Khánh Phong! – cô hét lên.

Máu loang lổ ở vùng vai trái, cả thân người mềm rũ của anh nằm sóng soài trên nền đất lạnh. Ngọc Di hốt hoảng chạy đến, nâng đầu anh, ôm vào lòng.

Cứ nghĩ đến cảnh tượng anh rời xa, mãi mãi rời ra thì nước mắt cô tuôn trào.

Bản thân gặp nguy hiểm, Hứa Ngọc Di còn không sợ bằng lúc này.

_ Vẫn còn thở. – cô mừng rỡ khi cảm nhận được hơi thở nóng nhẹ phả vào người mình – Cố lên Phong! Em sẽ đưa anh vào bệnh viện!

Quá rõ rồi!

Cô đã chọn anh.

Nghe lời trái tim mách bảo.

_ Hứa Ngọc Di! – tiếng gọi từ xa vọng đến kèm theo chút bực tức.

Lý Anh Kiệt sau khi “nhả” ra một viên đạn ghim ngay vào vai bạn thân mình thì vứt súng, chạy về phía Di.

Cô không quan tâm, vẫn loay hoay đỡ cả thân người cao to vạm vỡ của Phong.

Xệt…

Xệt…

Xệt…

Được ba bước thì…

Bộp.

Lý Anh Kiệt nắm vai cô, ghì lại.

_ Em điên à? Sao còn lo cho nó? Giả vờ không thấy cách đối xử của nó với gia đình em à?

_ Em mặc kệ! Trí nhớ anh ấy đã mất. Làm sao có thể chứ? – Di gắt. Hất