
sủng ái, còn tỉ thật không may mắn, mới vào cung đã bị hoàng thượng cấm túc 1 tháng ở Trúc Mai điện. Muội thành thật chia buồn với tỉ.
Vừa nói ả ta vừa sử dụng nội công để nàng không thể đặt tay lên tay ả được nữa. Nàng đương nhiên nhận ra. Nàng liền rút tay về tỏ vẻ đau đớn, trong lòng cười thầm “ngươi dám sử dụng nội công, xem như ngươi đen đủi động phải ta, ngươi cứ chờ xem kết cục của mình đi”.
– Cảm ơn muội muội đã có lòng thương xót, để ta xem muội ăn mặc như vậy thật có khí chất trưởng thành già dặn nha. Hay là thế này đi đừng gọi ta là tỉ xưng muội nữa nếu không người ngoài sẽ tưởng ta không kính lão đắc thọ mất.
Ả ta cơ hồ vẫn chưa nhận ra ý tứ trong câu nói của nàng nên vẫn mạc nhiên tươi cười. Chỉ có Tiểu Yến và Tiểu Hồng đứng bên cạnh lén che miệng cười, xem ra đầu óc của ả cũng không sáng sủa là mấy.
Một cung nữ theo hầu bên cạnh sau khi suy nghĩ một hồi mới hung hăng lên tiếng.
– Ngươi to gan, ý ngươi không phải nói quý phi nhà chúng ta già sao?
Nàng giọng nói nhẹ nhàng miệng nở nụ cười nhạt tiếp tục khiêu khích.
– Tỉ tỉ, ta thấy người bên cạnh tỉ thật là thông minh nha, nhưng có điều chó khôn sẽ không bao giờ sủa rông nếu không có lệnh của chủ, càng không bao giờ được tỏ vẻ thông minh hơn chủ cả, tỉ nói xem ta nói vậy có đúng không?
Cung nữ vừa rồi bị nàng dọa đến mức tay chân run lẩy bẩy, mặt không còn chút huyết sắc.
– Quý phi nương nương, nô tì không có ý đó, chỉ là rõ ràng ban nãy hoàng hậu cố ý chơi người mà. Xin người tha tội.
Hazz, cung nữ này càng nói càng rối mà. Ngọc quý phi vừa nghe xong đã tát vào mặt cung nữ đó một cái thật đau.
– Con tiện tì này, ta chưa cho ngươi nói sao ngươi dám mở miệng. Mau câm miệng lại cho ta.
Nàng nãy giờ vẫn im lặng xem vở kịch giữa chủ và tớ, thật là hấp dẫn nha. Tiểu Thanh bưng trà lên nhìn ả ta với ánh mắt đầy đầy nguy hiểm “dám đắc tội với đại tỉ ta nhất định sẽ không tha ngươi”.
Ngọc quý phi cầm chén trà trên tay, tâm liền động muốn bày mưu tính kế. Ả bỏ một ít bột thuốc độc vào trong trà rồi đặt chén trà về phía nàng.
– Hoàng hậu tỉ tỉ dù sao tỉ vẫn là bề trên, vừa rồi là do muội dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, chén trà này muội mời tỉ coi như là chuộc tội. Nếu tỉ không uống thì thật không nể mặt muội muội này.
Ả ta diễn kịch cũng thật khá, nhưng có điều không phải là đối thủ của nàng. Nàng nâng chén trà lên, dùng vạt tay áo che rồi uống. “Dám hạ Hoàn Túc tán, để xem cuối cùng ngươi muốn gì. Tiểu Thanh em cũng thật nhanh tay quá đi mới vậy mà đã bỏ độc Kỳ Đà vào đây, cũng may loại hai độc này xung khắc nên độc dược trong trà giảm đi không ít”.
Ngọc quý phi nhìn nàng uống xong chén trà liền nở một nụ cười quỷ quyệt. Tiểu Thanh thấy nàng thản nhiên uống trà mặt tái nhợt hẳn đi “chẳng lẽ đại tỉ không nhận ra ta đã bỏ độc Kỳ Đà vào trong chén trà sao?”. Sau khi chén trà được uống hết phân nửa nàng liền ngã xuống ghế, hai tay ôm chặt khuôn mặt.
– Á, mặt ta nóng quá, người đâu!
Tiểu Thanh, Tiểu Hồng, Tiểu Yến thấy vậy liền chạy đến bên nàng. Nàng nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Thanh nàng không sao. Tiểu Hồng thì không ngừng khóc lớn hô hào truyền thái y.
Điện Thanh Liên.
Tần công công cố gắng lết cái thân tàn ma dại vội vã chạy vào bẩm báo.
– Bẩm hoàng thượng, có….có…..chuyện lớn rồi.
Hắn vẫn ngồi xem tấu chương lạnh lùng buông giọng.
– Lại có chuyện gì? Không phải đã tìm ra kẻ hạ độc hôm qua rồi chứ?
Chuyện xảy ra trong hoàng cung ngày hôm nay đã đủ làm hắn đau đầu, nếu hắn mà bắt được trên hung thủ đó là ai thì chắc chắn sẽ cho lăng trì xử tử làm gương. Sau khi nhận tin cả hoàng cung đều bị đau bụng hắn đã phái Đinh bộ thượng thư điều tra đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Tần công công trả lời giọng đầy khẩn trương, nhưng do thiếu nước trầm trọng nên cũng chỉ đủ để hắn nghe lọt lỗ tai.
– Dạ bẩm hoàng hậu bị trúng độc đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn vứt đống tấu chương qua một bên, lại có chuyện này sao. Loạn thật rồi, từ trước tới giờ chưa bao giờ hoàng cung nháo loạn như vậy.
– Đến Trúc Mai điện.
Hắn một mạch đến Trúc Mai điện, Tần công công đang đi sau hắn thì một cơn đau quặn bụng lại kéo đến nhưng không thể nào không theo sau hoàng thượng được đành phải nắm chặt tay chịu đựng, không dám bước mạnh nếu không thì….. (Tear: đây chắc là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của Tần công công ha”.
Trúc Mai điện.
– Lưu thái y, hoàng hậu sao rồi?
Lưu thái y nheo nheo đôi mắt trả lời giọng run run.
– Dạ bẩm hoàng thượng, hoàng hậu bị trúng Hoàn Túc tán, hiện hoàng hậu đã tỉnh rồi ạ. Nhưng có điều…
Lưu thái y ngập ngừng không dám nói. Hắn quét mắt nhìn qua làm thái y toát mồ hôi hột vội vàng lấy vạt áo chấm chấm lên mặt.
– Dạ thưa hoàng thượng, vì độc này qúa mạnh nên sẽ gây hủy dung trong vòng 2 canh giờ kể từ khi trúng độc. Hoàng hậu vì không muốn để ai nhìn thấy nên đã dùng khăn che một nửa khuôn mặt. Xin hoàng thượng thứ tội, thần đã dụng hết khả năng.
Hắn nghe thấy vậy lòng đầy tức giận, trong hoàng cung lại ngang nhiên có chuyện hoàng hậu bị hạ độc, cho dù hắn không yêu thương gì hoàng hậu nhưng chuyện này xảy ra ảnh hưởng không nhẹ đến tô