
à mình ngay lập tức dùng nó để đi chỉnh sửa lịch sử mà không thèm suy nghĩ gì hết, đại loại như phải mua bảo hiểm nhân thọ hay đặt chỗ trước ở nhà tang lễ!!!
Xời, thì gi gỉ gì gi cái gì dính đến cá sấu điện hạ là y như rằng không có kết cục tốt đẹp. Đáng lẽ mình nên lo xa một chút, haizzzz…
Nói thật là cái lúc mũi tên săn quỷ quái gở đó cắm phập vào người mình, mình gần như sướng phát điên lên được. Cơ bản là mình biết, nếu như lúc đấy mình thấy đau thì có nghĩa thứ đồ đậm mùi chết chóc ấy không đâm trúng anh, như vậy cũng đồng nghĩa chuyến đi của mình không vô ích.
Nhìn mặt cá sấu tái mét vì lo cho mình lúc đó, ôi trời, mình hạnh phúc tí nữa thì thăng thiên :))
Cơ mà sau đó hình như mình suýt thăng thiên thật, có lẽ bên phòng quản lí nhân sự của Diêm đại lão gia đang thiếu người :((
Tuy nhiên, ngay lúc hồn phách của mình sắp lìa khỏi xác thì đột nhiên môi mình cảm thấy có cái gì đó mềm mềm âm ấm chạm vào, sau đó thì lại đột nhiên có một dòng chất lỏng đắng ngắt tràn ngập trong miệng. Cảm giác cơ thể đột ngột nóng bừng, giống như có hai luồng khí nóng lạnh xung đột nhau trong người mình vậy. Và… Ối giời đất ơi~~~~~~~~~~…. vị như bồ hòn ấy!
Đắng đến nỗi mình phải trợn mắt lè lưỡi. Và sau khi trợn mắt lè lưỡi thì mình phát hiện ra là mình quá ngu!
Khi đồng tử mắt vừa cảm nhận được ánh sáng thì ôi giời, mình nhận ra cái mặt của cá sấu điện hạ đang được “zoom” cận cảnh, cận cảnh đến nỗi toàn bộ các giác quan trên mặt mình và trên mặt hắn ta chỉ cách nhau chưa đầy 1cm.
Đã thế hắn ta thì lại còn đang……!!!!!!!!
Và mình thì lại còn đang: trợn mắt (cái này không quan trọng)…cộng LÈ LƯỠI nữa!!!!!!!!!!! (cái này mới giết người ).
AAAAAAAAAAAAAA……..
Cá sấu độc ác trước mặt mình là ai chứ? Vâng ạ, devil duy nhất trên thế giới mang trong mình dòng máu D!
Khoa học bảo là bạn không nên thè lưỡi ra trong khi môi bạn đang bị kiểm soát bởi một người / devil bị ám ảnh bởi màu đen (đã giải thích ở một chap nào đấy!), cái này và NHỮNG HÀNH ĐỘNG MANG TÍNH CHẤT KHIÊU KHÍCH về cơ bản không-khác-gì-nhau!
Cá sấu có vẻ bị giật mình trong tích tắc (VẦNG, chỉ trong TÍCH TẮC) và ngay lập tức xấu xa đến nỗi không cho mình có cơ hội sửa chữa sai lầm!
Mình định giãy ra, nhưng chợt phát hiện đó là hành động bất khả thi nhất trên đời, chưa kể chỉ số sức mạnh của mình đang ở mốc 0 tròn chĩnh. Máu trong người dồn sạch cả lên mặt, tí nữa thì phát nổ như một quả bom hẹn giờ.
Xem nào, đúng 4 phút 56 giây 32 tích tắc sau hắn ta mới chịu thả mình ra, “Death note” thân mến, trong khoảng thời gian đó mình cảm thấy phát sốt phát rét đến mức không biết làm gì ngoài đếm chính xác đến từng tí một của thời gian.
Cá sấu nhìn mình nhếch miệng cười, lại cười, làm như không vác cái bộ mặt troll face “problem???” thì người ta không biết rằng anh đểu giả.
Mà chính xác hơn cả là….nguy hiểm!!!
_ Anh cười cái gì? – mình đỏ mặt hỏi một cách ngốc nghếch.
_ Tôi biết là em sẽ thua!
_ Hở?……Thua? Cái gì cơ??? – mình ú ớ.
_ Cá độ! – hắn ta nhe răng cười đểu cáng.
_ Cá độ???????
_ Ừ! – cá sấu đáp một câu lành như đất vậy, và như thể mình không phải là bò sát máu lạnh hoặc cá mập hoặc khủng long hoặc mấy con tương tự.
Mình không biết tên đó đang lảm nhảm cái gì, cũng không ngờ là hắn ta còn biết đến định nghĩa “cá độ” của loài người, đang tính mở miệng hỏi thì từ cửa phòng vọng lại tiếng gõ cộc cộc.
Tiếng chị Polin cất lên đầy vẻ cung kính:
_ Chúa tể, Shirou thiếu gia có chuyện gấp cần gặp ngài!
_ Để cậu ấy vào đây đi!
Hướng mặt về phía cửa, giọng cá sấu đã bớt đi mấy phần đùa cợt, tuy nhiên vẫn không giấu nổi niềm vui.
_ Thưa vâng!- chị Polin nhận lệnh.
Lát sau, cánh cửa phòng chợt bị đẩy mạnh, Shirou bước nhanh vào với vẻ nóng vội, trên mặt không giấu nổi nét giận dữ…
_ Ren, cái thằng này cậu có biết là hôn lễ của cậu với Luciana khiến cho…… LINH??????
Shirou nhìn mình đầy vẻ bất ngờ, phải rồi, cậu ấy vừa từ nhà mình trở về đây mà nhỉ. Và “mình” của thế giới này thì đang nằm bẹp trên giường đâu có nhúc nhích gì được, cũng lại chẳng biết thuật phân thân, thế mà lại có mặt ở chỗ này, đúng là doạ cả quỷ.
_ Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải là cậu…??? – Shirou ngạc nhiên ra mặt.
_ Có gì không ổn sao? – Ren quay sang nhìn mình với ánh mắt tò mò.
Mình nhìn anh mà lòng chợt thắt lại, đúng rồi, mình cần phải trở về, bởi vì thế giới này cũng có một Lung Linh, và nhiệm vụ của mình đã hoàn thành tốt hơn cả những gì mình mong đợi, đến lúc quay lại thế giới của mình rồi.
Nghĩ vậy, mình trèo xuống khỏi giường và nhẹ giọng tuyên bố:
_ Tôi …… thật ra không phải là Lung Linh của thế giới này…
Hai devil hoàn thiện nhìn mình ngây ngốc, giống như những lúc mình lảm nhảm về văn hoá của con người vậy.
_ Tôi là….Lung Linh của nửa năm sau…. – mình ấp úng, vừa nói vừa lén lút quan sát phản ứng của Ren, như sợ rằng chỉ trót nói sai một câu thôi cũng sẽ phải lãnh án tử hình.
_ Em…. đang nói cái gì? – anh hỏi mà giọng đanh lại.
_ Ren à……..Lung Linh của thế giới này vẫn đang ở nhà cô ấy, vốn là khó có thể xuống giường được…. – mình nói.
_ EM CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI