
ọng nói có vẻ nhấn mạnh hơn.
Tôi biết mình không né tránh nổi, chỉ có thể liều mình nói: “Cái đó… cậu chen ngang hàng… là không được”. Khi nói câu này, trên trán tôi toát mồ hôi lạnh, cô ta quá dũng mãnh, tôi biết, nếu như cô ta đánh tôi, chỉ giống như diều hâu bắt gà con, không mất chút sức lực nào cả. Tôi cảm nhận thấy tất cả mọi con mắt ở trong nhà ăn đang đổ dồn cả vào tôi, thật không ngờ không có một ai trong số đó đứng ra nói đỡ cho tôi, đúng là một lũ ích kỷ, chúng chỉ muốn đứng xem kịch hay thôi!
“Chị cả” lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi cô gái đứng trước tôi: “Nó là bạn của mày à?”
Cô gái vội vàng lắc đầu, lắc liên tục như cái trống lắc tay, ra sức vạch rõ mối quan hệ vốn chẳng hề có liên quan gì tới tôi, mặt càng đỏ lựng hơn, đột nhiên hét ầm lên như thể uống nhầm thuốc: “Sao cô tự nhiên lại thừa hơi thế chứ?”. Rồi quay đầu chạy thẳng một mạch ra khỏi nhà ăn.
Hừ! Kiểu người gì thế! Tôi giúp cô ta mà cô ta còn chửi tôi?
“Chị cả” tiến sát về phía tôi thêm một chút, liếc nhìn xuống tôi như kẻ bề trên, “Mày ở khoa nào?”.
Tôi bất giác lùi lại một bước: “Ơ… ngoại… ngoại… ngữ…”. Còn chưa đợi tôi ấp a ấp úng xong, cô ta đã ngắt lời tôi, đồng thời lại bước lại gần thêm một bước: “Mày có biết tao là ai không?”.
Tôi bị bộ dạng hung hăng hùng hổ của cô ta làm cho nổi nóng, hét lên: “Tôi không cần biết cậu là ai, nhưng chen ngang hàng là không được!”. Câu nói này chỉ là buột miệng nói ra, hoàn toàn chưa thông qua sự suy nghĩ của đại não, đối phương đã túm lấy cổ áo tôi. Tôi nghĩ thầm, xong rồi, lần này thì tha hồ mà bẽ mặt.
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị tinh thần bị ăn đòn, một bóng dáng quen thuộc lao đến, là Quan Vũ Phi. Bỗng chốc, bóng dáng cô giống như thiên sứ sáng bừng rạng rỡ xuất hiện trước mắt tôi.
Quan Vũ Phi cười hi ha gỡ bàn tay “chị cả” đang túm chặt cổ áo tôi, rồi lại thân mật khoác tay cô ta, cười nói: “Sao lại phải nổi nóng thế chứ?”. Không đợi “chị cả” lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Giới thiệu hai người với nhau nhé, đây là chị Hồng, đây là bạn của em, Cố Tiểu Yên. Chị Hồng ơi, Cố Tiểu Yên hôm nay vừa mới chuyển đến trường ta, chị đừng tức giận cô ấy, có được không?”. Sau đó, lại huých vào người tôi, ra hiệu bằng mắt, bảo tôi xin lỗi “chị cả”.
Tôi cũng rất muốn xin lỗi cô ta, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người như vậy, thì xấu hổ quá. Tôi lén nhìn “chị cả”, mặt cô ta tối sầm, bộ dạng này đúng là quá đáng sợ, xem ra, hôm nay tôi không xin lỗi là không xong rồi. Thế là tôi dồn toàn bộ sức lực, trước ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Quan Vũ Phi, ba chữ “tôi xin lỗi” khi chuẩn bị phát ra ngoài cổ họng, không hiểu sao lại biến thành: “Chen ngang hàng vốn là không được mà!”.
Mặt Quan Vũ Phi lập tức trắng bệch, tôi cũng bấm phập vào đùi mình một cái, lần này chết chắc rồi. Thật không ngờ, “chị cả” lại cười ha ha một cách sảng khoái trái ngược hẳn với thái độ bình thường: “Cố Tiểu Yên phải không? Được, tao thích tính cách này của mày!”.
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, một cuộc chiến đã được chấm dứt trong yên ổn.
Nhưng sau đó, tôi vẫn nhận được một trận quở trách của Quan Vũ Phi: “Cậu ấy, mình thật không biết nên nói cậu thế nào mới phải, vừa rồi làm ình sợ chết khiếp, cậu thích nổi trội thế, rất dễ xảy ra chuyện phiền phức đấy!”.
Tôi cũng ngại ngùng cười lấy lệ: “Cảm ơn cậu nhé! Thực ra cũng không phải là mình thích nổi trội đâu, vốn dĩ là cô ta sai mà, sao các cậu lại sợ cô ta thế?”.
Quan Vũ Phi nói: “Cũng không phải là sợ cô ta, chỉ là không muốn gây chuyện với cô ta thôi, nhà cô ta giàu lắm, làm cho cô ta quen thói, tính tình bá đạo, dù sao thì sau này cậu đừng có động đến cô ta làm gì”.
Tôi gật đầu lia lịa, cho dù Quan Vũ Phi không nhắc nhở, tôi cũng không dám gây động đến cô ta nữa.
Chương 01 – Phần 2
4.
Tôi và Quan Vũ Phi vừa mới bước ra khỏi nhà ăn không xa, một cô gái bèn chạy như bay đến trước mặt chúng tôi. Tôi nhìn kỹ, nhận ra đó chính là cô gái tôi vừa mới nói giúp cho cô ta mà cô ta lại mắng tôi, thật là một người chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả! Nghĩ đến việc vừa rồi suýt chút nữa bị ăn đòn, tôi cảm thấy không vui, quyết định mặc kệ cô ta, kéo tay Quan Vũ Phi đi qua người cô ta.
Cô ta cứ lẽo đẽo bám theo, cười hi ha, nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu nhé, mình tên Liên Thành, còn cậu?”.
Cảm ơn mà còn chửi tôi? Tôi nói vẻ hậm hực: “Cố Tiểu Yên”. Tôi và Quan Vũ Phi lại một lần nữa đi vượt lên cô ta.
Cô ta lại đi theo, dùng thứ giọng nói khiến ai nấy nghe xong cũng phải nổi da gà, ỏn ẻn nói: “Cố Tiểu Yên, dáng vẻ cậu lúc ở trong nhà ăn thật là dũng cảm, không có ai dám nói với cô ta như vậy, mình đứng ở cửa nhìn mà ngẩn cả người, cậu đúng là ngầu quá đi, oai quá chừng!”.
Bộ dạng của cô ta cứ như là cô thiếu nữ say mê thần tượng vậy. Quan Vũ Phi đứng bên cạnh phì cười: “Vậy sau này cậu hãy coi cậu ấy là thần tượng được rồi”.
Đây vốn là câu nói mang tính châm chọc, thật không ngờ cô gái tên Liên Thành này lại cứ tưởng thật, nghiêm túc gật đầu nói: “Được được, hay lắm! Mình còn chưa sùng bái ai bao giờ đấy!”. Sau đó, cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt tôn sùng như thể muốn quỳ lạy dưới chân,