
ưng hai cái tên vương bát đản này ngàn tình vạn tính cũng sơ sót một điểm, nữ tử cổ đại bình thường nhìn thấy thích khách sẽ sớm bị dọa đến mất bình tĩnh, không chút an lòng, ngờ đâu tôi lại bình tĩnh như thường, còn lớn tiếng kêu cứu mạng, dẫn bọn gia vệ tới, lúc này mới dẫn đến chuyện đảo ngược thành kịch vui.
Anh hùng cứu mỹ nhân nhân biến thành “Mỹ nhân nguy cơ sớm chiều”, tiểu ngu ngốc vì tôi bị thương mà bị dọa cho chết khiếp, nhưng cuối cùng vẫn trăm phương ngàn kế tìm đến Huyền Nguyệt, ở trước nhuyễn tháp của tôi cố ý nói “giả bộ bất hòa làm Huyền Dực lơ là” vân vân.
Một phen mưu kế, quả là… hao tâm tổn huyết.
Văn Mặc Ngọc giải thích xong, uống một ngụm trà cười nói: “Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên có hơn mười năm giao tình, cô nghĩ cô có thể châm ngòi thật sao? Nói thật cho cô biết, đến cả chuyện Lý Đình Chính cũng nằm trong lòng bàn tay An Lăng Nhiên.”
Tim tôi bỗng nhiên nảy lên, nói: “Nói đi thế nào?”
Văn Mặc Ngọc khoanh tay nói: “Ngày ấy cô tới Văn phủ tìm ta, buổi chiều Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên cũng đạt được thỏa thuận. Thật ra, An Lăng Nhiên bất quá là vì muốn thuận theo ý của cô, chuyển Lý Đình Chính đến nơi khác. Triều đình hiện giờ, có hắn hay không hắn cũng đã sớm nằm trong tầm khống chế của hai người họ.”
Tay của tôi hơi nắm chặt, vết thương đã sớm khỏi từ lâu không khỏi ân ẩn đau.
Nhiều mưu mô quỷ kế thế này, sắp xếp bố trí cơ mật thế này, chỉ là vì có được tôi thôi sao?
An Lăng Nhiên ngươi hao tâm tổn huyết như thế, thật là vì yêu mà không từ thủ đoạn, hay là có tính toán khác?
Ngươi rốt cuộc là bởi vì yêu mà âm mưu, hay là âm mưu mà yêu?
Còn Văn Mặc Ngọc trước mặt, rốt cuộc là có mục đích gì?
Sắp đến ngày thành hôn với An Lăng Nguyệt, lại nói mấy chuyện này cho tôi, rốt cuộc là nên tin, hay là không nên tin đây?
Một lát sau, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy mình nói: “Văn Mặc Ngọc, nói cho ta những chuyện này, ngươi định làm gì?”
Nghe vậy, Văn Mặc Ngọc cong cong khóe mắt, cười đến hồn nhiên rực rỡ.
Cũng giống như cô em chồng thuần khiết không rảnh rỗi của tôi – An Lăng Nguyệt.
Chương 40 – 41
Chương 40
Tiễn Văn Mặc Ngọc xong, tôi với Kỳ Nhi đi dạo trên đường hết một lúc, sau khi mua xong một xe trang sức vải vóc mới hồi phủ.
Trở lại phủ, lại nghe được một tin kinh thiên – Tây viện của tôi lại bị cháy.
Lần cháy này cũng quá là kỳ quái, đồng ý là một cái sân lớn, đồng ý là một gian phòng to, chỉ có mỗi giường của bản công chúa là gặp hại, cháy sạch chỉ còn lại giá gỗ.
Nhìn cái giường yêu dấu ngày xưa, tôi dở khóc dở cười.
Vương mụ mụ nói:
“Ai nha nha, công chúa ngài không biết đó thôi, ngài vừa đi bọn ta liền ngửi thấy trong phòng có mùi khét, lúc đến nhìn, đã thấy giường cháy thành như vầy.”
Tôi chớp mi, lão bà tử này nói dối mà cũng không có chút kỹ thuật. Nếu thật sự là ngửi thấy mùi khét liền vào cứu, cái giường yêu của tôi sao lại cháy thành như vầy?
Tôi bỗng dưng nhớ lại, lúc nãy ra phủ là Kỳ Nhi chủ động, hăng hái, lôi kéo ép tôi rời phủ, chuyện đó và chuyện cái giường yêu của tôi bị hãm hại có khi nào là có liên quan với nhau không?
Bản công chúa cố ý giương giọng nói: “Kỳ Nhi, ngươi nói xem lửa này cháy đâu không cháy, lại cháy ngay giường của ta, sao thế?! Lửa lớn như vậy, mà lại không lan ra, lại là sao thế? Hơn nữa còn vừa đúng lúc ngươi rủ ta ra ngoài đi dạo chợ, cái này lại là làm sao ấy nhỉ?”
Kỳ Nhi mở to đôi mắt trong sáng lấp lánh, tay nâng má mà giả bộ vô tội.
“Phải đấy, sao ấy nhỉ?”
Vương mụ mụ tự cho là thông minh: “Ôi chao chao, vì bọn ta tới kịp, cho nên lửa mới không lan ra chỗ khác thôi.”
Tôi chống eo: “Vậy thì tại sao giường của ta lại cháy sạch chỉ còn mỗi cái giá hả?”
“Do bọn ta đến chậm thôi!”
“Nhưng lửa thế kia mà không lan ra hả…”
“À phải, bọn ta vào kịp lúc thôi!”
“…”
Bản công chúa hai xoay ba chuyển, Vương mụ mụ liền choáng váng đầu óc, một đống chỗ hở. Lúc thì nói do cứu hỏa kịp thời nên mới không lan ra, một lúc lại nói vào trễ cho nên giường chỉ còn lại mỗi cái giá gỗ.
Kỳ Nhi sợ Vương mụ mụ phá vỡ đại sự, vội lôi kéo tôi nói: “Công chúa, xoắn xuýt thế này có ích gì sao? Dù sao thì giường cũng đã cháy trống trơn, không phải cô nên lo lắng đêm nay ngủ chỗ nào sao?”
Tôi giật giật khóe miệng, được lắm. Quá trình không quan trọng, chỉ nhìn kết quả. Bản công chúa cũng đoán được tám chín phần là do ai khởi xướng.
Tôi nhìn trời nói: “Vậy bọn ngươi thấy bản công chúa ngủ ở đâu mới thích hợp nhất?”
Vương mụ mụ là người chỉ nhìn thấy lợi trước mắt, nghe vậy đôi mắt lập tức lấp lánh ánh sáng mà tiếp lời nói: “Đương nhiên là tiền sảnh!”
Kỳ Nhi vuốt cằm, “Cô tạm thời tới chỗ thiếu gia chen chúc đỡ vài đêm đi, chờ Tây viện sửa chữa xong rồi, công chúa và thiếu gia lại cùng nhau dọn trở về.”
Tôi trầm mặc, trong lòng lập tức sáng tỏ.
Quả là hoàng đế không vội, mà thái giám chết bầm vội. Tôi với tiểu ngu ngốc nối lại tình xưa, tô