Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hướng dẫn xử lý rác thải

Hướng dẫn xử lý rác thải

Tác giả: Mộng Lý Nhàn Nhàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212475

Bình chọn: 10.00/10/1247 lượt.

hể có được mùi vị như thế này”. Lâm Gia Mộc cười nói.

“Chủ hàng thịt dưới lầu hôm qua tôi mua cũng quen biết tôi, mỗi lúc có thịt ngon sẽ thông báo cho tôi. Đây là thịt thăn rất hợp để hấp tương, ông xã tôi cũng rất thích ăn”.

“Vậy chị cho tôi một phần thì gia đình chị còn đủ ăn không?”.

“Đủ mà. Tôi không ăn thịt bò, chỉ có ông xã và con gái tôi ăn thôi. Mà Khải Hân bé thế thì ăn được bao nhiêu”. Trần Thục Lương cười nói, cô ta nhìn quanh, căn hộ hai phòng này thật sự không thể nói là rộng rãi, diện tích sử dụng không đến bốn mươi mét vuông, có điều quét dọn rất sạch sẽ, đồ gia dụng cũng còn rất mới: “Đồ đạc này đều là của chủ nhà à?”.

“Không phải, đều là đồ của chúng tôi từ trước, còn đồ của chủ nhà thì tôi đã trả ông ấy, ông ấy bảo tôi chuyển tới nhà kho của bạn ông ấy”.

“Vậy trước đây gia đình cô…”. Có đồ gia dụng của mình, hiển nhiên trước đây Lâm Gia Mộc cũng có nhà.

Lâm Gia Mộc cố ý yên lặng một lát: “Vốn chúng tôi cũng có một căn hộ, chồng tôi… chơi với bạn bè không tốt, suốt ngày rủ anh ấy đi đánh bài, tôi khuyên bảo mãi mà anh ấy không nghe, vì vậy…”.

Thấy Lâm Gia Mộc như thế, trong lòng Trần Thục Lương lại càng thông cảm với cô hơn. Trước đây cô ta cho rằng Lâm Gia Mộc là một bà nội trợ ăn no rảnh rỗi không có gì làm, không ngờ lại có hoàn cảnh như vậy: “Khi còn trẻ… đàn ông bao giờ cũng ham chơi, sau khi được một bài học sẽ đỡ hơn”.

“Chỉ mong là thế”.

Trần Thục Lương lại nhìn quanh: “Chồng cô không ở nhà à?”.

“Anh ấy ra ngoài gặp một người bạn, hôm nay anh ấy làm ca tối, còn hai tiếng nữa mới đi làm”.

“Chồng cô… còn đánh cô nữa không?”.

“Anh ấy đánh tôi nhưng tôi cũng không phải dạng vừa, lần nào cũng là hai người lao vào cảo cấu nhau, có điều tôi luôn đánh không lại anh ấy…”.

“Lần sau cô đừng đánh lại, chỉ né tránh là được rồi, không tránh được thì cố chịu mấy cái, anh ta hết giận là sẽ không sao. Đàn ông khỏe hơn, nếu cô cứ đánh lại như thế…”.

“Chị… Từ lúc anh ấy trở nên như vậy, tôi cũng đã nghĩ đến ly hôn. Nhưng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà để lấy anh ấy, bây giờ tôi lại không có công việc… Nhà cũng không còn… Tôi…”. Nói đến đây, nước mắt Lâm Gia Mộc rơi xuống.

Trần Thục Lương thở dài: “Vợ chồng cô chưa có con… ly hôn cũng được…”.

Lâm Gia Mộc giật mình, cô không ngờ Trần Thục Lương lại nói như vậy: “Ơ?”.

“Cô đã tốt nghiệp đại học, không tìm được công việc văn phòng nhẹ nhàng, chẳng lẽ cũng không tìm được những công việc vất vả hơn một chút sao? Cô còn có bố mẹ, dù thế nào thì bố mẹ cũng sẽ tha thứ cho cô. Không giống tôi, tôi không còn người thân nào ngoài chồng và con gái cả. Mặc dù tính chồng tôi cục cằn nhưng anh ấy cũng thương tôi, lúc tôi bị thương bị ốm anh ấy luôn chăm sóc tôi… Con gái tôi cũng ngoan… Anh ấy cũng tốt với con, thời gian làm việc của tôi không cố định, trước giờ anh ấy đều đưa đón con đi học”.

Vì thế… Trần Thục Lương không rời được Trương Hoành Lượng? Giống như là động vật được huấn luyện trong đoàn xiếc thú, lúc không nghe lời sẽ bị đánh đập, nhưng làm được một trò sẽ được cho ăn. Sau một thời gian, hổ hay sư tử cũng đều ngoan ngoãn như mèo con, hoàn toàn quên mất mình vốn là vua của muôn loài.

“Chị không còn người nhà à?”.

“Bố mẹ tôi ly hôn từ lúc tôi chưa được mười tuổi, năm tuôi mười hai tuổi, bố tôi… uống rượu say… về nhà… Tôi nhìn qua khe cửa thấy bố nằm trên sofa… ngủ… Hôm sau… ông ấy đã chết. Lúc đó ông bà nội tôi còn tương đối khỏe mạnh, nhưng ông nội tôi rất nóng tính, uống chút rượu vào là đập phá đồ đạc, đánh chửi vợ con… Bà nội tôi nói đây là số phận của phụ nữ nhà họ Trần chúng tôi. Năm tôi học cấp ba thì ông nội tôi mất, lên đại học thì bà nội mất, để lại căn hộ ở khu Vinh Quang cho tôi. Nhờ có tiền ông bà để lại và tiền cho thuê nhà nên tôi mói học hết được đại học…”.

“Thế còn mẹ chị?”.

“Lúc bố tôi mất thì mẹ tôi có về qua, bà nội tôi không chịu để mẹ tôi mang tôi đi, mẹ tôi không nói gì mà dẫn em gái tôi đi luôn”. Trần Thục Lương cười lạnh lùng: “Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi vẫn không thích tôi mà chỉ thích em gái tôi”.

Thì ra Trần Thục Lương đã lớn lên trong bóng tối của bạo lực gia đình… Việc cô Điền lựa chọn Cầm Cầm mà không chọn cô ta đã làm cho cô ta cảm thấy mình bị bỏ rơi. Có bố và ông nội bạo lực, bà nội chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, trong suốt quá trình trưởng thành, cuộc đời cô ta không có lấy một tấm gương chính diện nào. Với cô ta, bạo lực gia đình mới là chuyện bình thường, thảo nào…

Có tiếng người mở cửa, Lâm Gia Mộc dùng khăn giấy lau mặt, nói: “Ông xã tôi về rồi”.

Trần Thục Lương tò mò nhìn ra cửa, thấy một người đàn ông cao to mở cửa vào nhà. Lâm Gia Mộc vốn cũng không thấp, nhưng đứng bên người đàn ông này lại có vẻ rất nhỏ nhắn. Chiếc áo ba lỗ màu xanh quân đội khiến cơ bắp trên người người đàn ông cực kỳ rõ ràng, đặc biệt là cơ ngực và cơ vai. Cô ta quan sát từ trên xuống dưới, có thể nói là từ bắp chân trở lên không có chỗ nào không có cơ bắp, dù không khoa trương như các lực sĩ thể hình những cũng rất hiếm có người Trung Quốc nào có thân hình như vậy. Có thể thấy người đàn ông này có thói quen tập t